Thế Hôn

Chương 77 : Số học

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Phía đông nam của Lâm phủ là chỗ mà Đại phòng cư ngụ,

bởi vì Lâm Đại lão gia hướng tới cuộc sống điền viên, cho nên nơi này không có

kỳ hoa dị mộc, bất quá chỉ là mấy gốc cổ thụ cây hạnh cây lê mà thôi, trong

đình viện cũng có bàn đá bằng gỗ bồ đào.



Lâm gia Đại phu nhân Chu thị đi dưới trời nắng chói

chang mang theo một đoàn nha hoàn ma ma bước vào trong viện, nhìn lên thấy hoa

hạnh nở đầy trên cành, liên tưởng đến đại tôn tử trắng nõn nhà mình mới ra sinh

không lâu, tâm tình vốn phiền muộn trở nên thoải mái hơn rất nhiều: “Vẫn là ở

trong phòng mình thoải mái hơn, vô duyên vô cớ so với bên ngoài yên tĩnh hơn

rất nhiều.”



Mọi người vội cười nói: “Đúng vậy. Làm khó phu nhân

vất vả như vậy, từng tuổi này còn chưa được thanh nhàn.”



Chu thị liền thản nhiên nói: “Có biện pháp nào đây?

Tam phu nhân mới trở về, trong nhà lại có khách nhân, lão thái thái phân phó

phải náo nhiệt một lúc, ta có thể nào làm cho người ta thất vọng? Vì vậy cũng

phải tận lực hết sức.” Chủ yếu còn phải đề phòng lão thái bà cùng La thị không

biết xấu hổ kia.



“Đương gia phu nhân thật là vất vả.” Mọi người vây

quanh Chu thị vào phòng, dâng khăn sạch, bưng trà, quạt mát, lao xao không

ngớt, Chu thị chờ mồ hôi trên người ráo bớt, mới vẫy tay Thạch Lưu đang chờ ở

một bên tới hỏi: “Như thế nào?”



“Phu nhân, Tứ tiểu thư chọn mấy kiện này để may đồ.”

Thạch Lưu nhanh đem bốn kiện vải ra cho Chu thị xem qua.



Ánh mắt của Chu thị tạm dừng trên hai kiện vải xanh

ngọc bạc trù hà hoa hoa văn mờ cùng tương sắc bạc la, nhẹ nhàng cười: “Nàng

không biết sao?”



Nói không rõ, nhưng Thạch Lưu cũng hiểu được nàng hỏi

cái gì, liền thấp giọng nói: “Không biết cụ thể là như thế nào, nhưng Lệ Chi rõ

ràng đã hỏi qua nô tỳ.”



Chu thị gắt gao hơi nhếch môi, tay không ý thức lần

qua tràng hạt vàng mật trên cổ tay, ánh mắt nặng nề, cũng không biết đang suy

nghĩ gì.



Thạch Lưu thật cẩn thận nói: “Phu nhân, nếu không, để

nô tỳ nhắc nhở Lệ Chi một chút?”



Chu thị đột nhiên cười, ấm áp nói: “Không cần, bảo


Lâm Cẩn Dung liền thỏa mãn nàng: “Đại bá mẫu luôn luôn

nhân hậu chu đáo.”



Tiễn bước hai nha hoàn xong, Lệ Chi ngạc nhiên nói:

“Tiểu thư, Đại phu nhân là có ý gì? Lại gióng trống khua chiêng như vậy.”



“Không có ý nghĩa.” Đơn giản chính là tỏ vẻ mình hiền

lương thục đức, ôn hoà hiền hậu khoan dung mà thôi, Lâm Cẩn Dung liếc về gian

phòng đóng chặt cửa ở cuối hành lang dài: “Bảo Quế ma ma theo ta đến dự yến

tiệc, ngươi mang theo các nàng thu dọc đồ đạc cho tốt. Cữu lão gia sẽ sai người

đưa tiền đến, phải trông coi cẩn thận, không để bất kỳ ai chạm vào, bao gồm Quế

Viên cùng Đậu Nhi. Người khác nếu hỏi, ngươi có biết phải trả lời như thế nào

không?”



Lệ Chi cẩn thận nói: “Biết.”



Chỉ chốc lát, Quế ma ma đi ra, tuy rằng nỗ lực lên

tinh thần, vẫn không khó nhận ra nàng uể oải cùng lo lắng, thậm chí không dám

nhìn Lâm Cẩn Dung.



“Ma ma như vậy sẽ khiến người ta dễ dàng nhận ra có

vấn đề.” Lâm Cẩn Dung bình tĩnh đem quyết định của mình nói với Quế ma ma: “Ta

chỉ có thể làm được đến vậy, về sau cần phải xem chính nàng thế nào. Đêm nay

ngươi theo giúp ta đi một chuyến này, ngày sau nàng đến chỗ phu nhân cũng sẽ

không có ai nghi hoặc.”



Quế ma ma nháy mắt lệ trào ra, lại nhanh nuốt trở lại,

thanh âm run run nói: “Tiểu thư, ân đức của người……”



Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười: “Không nói tới điều này

nữa. Ta chỉ biết ma ma không phải người như vậy, không nỡ để ngươi thương tâm.”

Thân sinh cốt nhục cùng hài tử nuôi dưỡng vẫn khác nhau, cũng không phải mỗi

người đều có thể làm được chu đáo như vậy, lúc nào cũng đắp thêm chăn phủ thêm

áo khoác cho nàng, không chê nàng vô dụng làm hại mình bị khinh bỉ chịu khổ. Đã

thấy đủ nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, vì vậy càng phải quý trọng

điều này.



Quế ma ma hít một hơi thật sâu, cười nói: “Vâng, lão

nô sẽ không nói nữa.” Không nói, nhưng nàng sẽ ghi tạc trong lòng.