Thế Hôn

Chương 86 : Mua đất

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Sau giờ nghỉ trưa, trong Thính Đào cư một mảnh thanh

lương yên tĩnh, Lâm lão thái gia hỏi Lâm Đại lão gia Lâm Như Mẫn đang đứng thúc

thủ ở một bên: “Chuyện gì?”



Lâm Như Mẫn thật cẩn thận bưng chén trà nhỏ lên, cười

làm lành nói: “Bên ngoài nhiều ngày nay có lời đồn đãi. Tam đệ cùng Tam đệ muội

ở thành tây mua gần trăm khoảnh đất bị nhiễm phèn, bên ngoài mọi người đang chê

cười bọn họ điên rồi, tiền nhiều không biết dùng vào đâu. Đại sự như vậy, lúc

trước cũng không thấy bọn họ đề cập nửa câu, vì vậy không thể ngăn cản.”



“Đồ cưới của phụ nhân, ngươi quản được hay sao?” Lâm

lão thái gia buông chén trà, thản nhiên nói :“Ngươi là muốn hỏi ta, đất này có

thể mua hay không đúng không?”



Lâm Như Mẫn bị một lời của hắn chọc thủng, không khỏi

xấu hổ vạn phần, ngập ngừng nói: “Mảnh đất kia cũng không quá đắt, nếu thật có

thể thành ruộng tốt, tương lai nhà chúng ta cũng có thể dư dả hơn rất nhiều.

Nếu mua, chính là một số tiền không nhỏ, nếu không thể thành, tương đương với

trôi xuống sông xuống biển.” Lâm lão thái gia chậm rì rì nói: “Ngươi đã bốn

mươi mấy rồi, không thể cứ việc gì cũng tới hỏi ta. Đọc sách không được, là do

ngươi không có phúc khí, nhưng cũng không đến mức một chuyện nhỏ này cũng không

biết nên làm thế nào chứ.”



“Phụ thân giáo huấn đúng.” Lâm Như Mẫn từ trước đến

nay đều sợ hắn, nghe nói như thế còn có chút xấu hổ, không dám hỏi lại, ngượng

ngùng lui ra ngoài.



Lâm lão thái gia nhìn bóng dáng trưởng tử mà thở dài.



Hắn không đồng ý với việc kiếm lợi kinh doanh, trong

mắt hắn, khoa cử nhập sĩ mới là chính đồ. Nhưng trên đời này nhiều người đọc

sách như vậy, người có thể đi lên con đường làm quan dù sao cũng là số ít, mà

nay thế đạo, hôn nhân luận tiền tài, nếu không có vài phần gia sản, ngay cả

việc hôn nhân của nữ nhi cũng có vấn đề, lại càng không nói với phong trào hậu

táng, vô duyên vô cớ khiến người ta thêm bao nhiêu gánh nặng. Cho nên một vài

hành động nhỏ của nhóm nhi tức, không ảnh hưởng đến toàn cục hắn đều mắt nhắm

mắt mở cho qua. Nhưng mà trưởng tử chẳng những không thể thành công trên con

đường khoa cử, ngay cả gia nghiệp nhỏ nhặt ngày thường như vậy cũng phân vân

không biết giải quyết ra sao. Không khỏi khiến hắn rất thất vọng.



Lâm Thận Chi đang ngồi bên cửa sổ vùi đầu viết chữ

nghe tiếng quay đầu lại, buông bút nói: “Tổ phụ vì sao thở dài?”



Lâm lão thái gia mở to mắt nhìn tôn tử, trầm giọng

nói: “Tiểu lão Thất, con phải nhớ kỹ, khoa cử nhập sĩ mới là chính đồ. Con nhất

định phải chăm chỉ đọc sách, đừng cô phụ tâm huyết của ta!”


không khỏi khẩn trương, có tâm muốn theo Đào thị, lại hiểu không có khả năng,

vì vậy đến cầu Lâm Cẩn Dung thay nàng nói tốt vài câu.



Lâm Cẩn Dung tất nhiên đáp ứng. Nàng đương nhiên sẽ

giúp đỡ Đào thị thay Lâm Diệc Chi tuyển thê. Kiếp trước, hôn sự của Lâm Diệc

Chi không phải do Đào thị làm chủ, mà là Chu thị, nàng ta họ Phạm, người Thanh

châu, thông qua một cửa kia của Lâm lão thái thái, trực tiếp thông tri Đào thị

chuẩn bị sính lễ, cưới người vào cửa.



Phạm thị cùng Lâm Diệc Chi đều là thứ xuất, tính cách

tối tăm, hàng năm trên mặt thường không thấy tươi cười, hầu hạ Đào thị ở mặt

ngoài tuy không có gì để chê trách, nhưng sau lưng lại luôn tính kế Lâm Thận

Chi. Tóm lại là một loại người khiến người ta không thoải mái, cả đời này, có

nàng ở đây, Phạm thị đừng nghĩ đến vệc vào cửa Lâm gia!



Mới qua mười lăm tháng tám, Thái Minh phủ liền truyền

đến tin tức, Lục Giam cùng Ngô Tương đều đã thi đỗ. Ngô Tương đỗ Trạng Nguyên,

Lục Giam đứng thứ hai, Lâm gia Tam thiếu gia miễn cưỡng đứng cuối cùng, Tứ

thiếu gia thì thi rớt.



Hai nhà Ngô, Lục vô cùng vui mừng, Lâm gia lại lặng

yên không một tiếng động, hạ nhân đi đường cũng không dám bước thành tiếng.



Lâm lão thái gia vừa tức giận lại uể oải, trong các

tôn tử, trưởng tôn, thứ tôn khảo thí mới miễn cưỡng đỗ được cử nhân, nhưng đã

là cực hạn, hắn sớm không hề hy vọng. Tam tôn tử khảo thí hai lần rốt cục mới

đỗ, thứ hạng còn xấu hổ như vậy, Tứ tôn tử càng khiến người phẫn nộ. Đã bao năm

nay, hắn chưa từng tức giận như vậy?



Vì thế một ngày này Lâm Thận Chi bị bắt ở lại Thính

Đào cư tới giờ thắp đèn mới cho ra, cơm chiều ăn hai chén còn muốn ăn thêm. Đào

thị sợ hắn chống đỡ không được, đè nặng không cho ăn, không khỏi đau lòng,

thường nhỏ giọng oán giận vài câu.



Lâm Thận Chi lại chớp mắt cười nói: “Tương lai con

muốn giống như Ngô Nhị ca, còn muốn làm quan, chịu chút đau khổ thì có là gì?”



“Được, nương sẽ chờ con tên đề bảng vàng.” Đào thị

trìu mến nhéo nhéo mũi hắn, gọi Cung ma ma tới để thương lượng: “Không thể

không chuẩn bị một phần hậu lễ cho Ngô gia, lại đi hỏi hai phòng khác định

chuẩn bị lễ thế nào cho Lục gia, chúng ta tùy tâm, không cần nhiều, nhưng cũng

không được ít.” Lại thấp giọng than thở với hai nữ nhi: “Đúng là, cô cô của các

con vận khí thật tốt.”



Lâm Cẩn Dung ở một bên không khỏi cảm thấy hoảng hốt.