Thế Hôn

Chương 85 : Chê cười

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Chân trời đen kịt đột nhiên nhấp nhoáng một đạo ánh

sáng, ngay sau đó tiếng sấm nặng nề từ xa ập tới, đồng thời, một trận gió lạnh

cuồn cuộn nổi lên, từng hạt mưa lớn nhỏ lộp bộp rơi xuống, một cảm giác mát ẩm

ướt hỗn loạn nghênh diện đánh tới, trong giây lát nơi nơi trắng xoá một mảnh, mưa

rơi xuống nóc nhà rồi lại theo mái hiên rơi xuống, cơ hồ liên tiếp không ngừng.



Lâm Cẩn Âm sầu lo đứng dưới hành lang, mặc cho mưa bắn

tung tóe khiến quần áo và hài dần dần ướt sũng, nghe trong phòng phụ thân mẫu

thân ầm ĩ liên thanh.



Lâm Tam lão gia cao giọng nói: “Ngươi nói rõ ràng đi,

chuyện lớn như vậy vì sao nửa điểm cũng không nói với ta? Trong mắt huynh muội

ngươi ta đến tột cùng là cái gì?”



Đào thị giọng the thé nói: “Thật là kỳ quái, không

dùng đến tiền của Lâm gia ngươi, ca ca ta tự mình bỏ tiền ra, vì sao phải được

ngươi cho phép? Chẳng lẽ ngươi họ Đào sao?”



Lâm Tam lão gia mắng: “Hắn cũng thật tốt! Thường xuyên

vô duyên vô cớ đưa cho các ngươi thứ này thứ kia, sao chưa bao giờ thấy hắn đưa

cho ta? Rõ ràng là ngươi có tư tâm, vô duyên vô cớ cầm nhiều tiền như vậy, lại

còn gạt ta!”



Những lời này xem như chọc vào tổ ong vò vẽ, Đào thị

mắng to: “Ca ca ta cho ta thứ này thứ kia là vì muốn làm cho ta vui! Không cho

ngươi là vì ngươi không xứng! Lâm Như Cung, ngươi nếu dám mắng ta, ta liền đem

giấy tờ đốt sạch! Ngươi có tin hay không? Ngươi còn hiểu được là đồ cưới của ta

sao? Ngươi sao không nói thẳng là tiền của ngươi đi? Muối mặt không biết xấu

hổ!”



Lòng tự trọng của Lâm Tam lão gia đã bị tổn thương

nghiêm trọng, thanh âm có chút phát run: “Ngươi cho là đồ cưới của ngươi thì

như thế nào? Còn không phải là do sính lễ nhà ta đổi lấy sao!”



Đào thị thanh âm càng cao: “Không biết xấu hổ! Đồ cưới

của ta nhiều hơn của nhà ngươi gần gấp ba, ghi chép số sính lễ của ngươi vẫn

còn được giữ lại, có muốn lấy ra xem hay không? Gả nữ nhi đi đồ cưới ngươi góp

vào không đến một phần ba, còn lại đều là ta bổ sung, sau còn có vài đứa nữa,

tiền của ngươi một phần có đủ hay không?! Có bản lĩnh cũng đừng dùng đồ cưới

của ta, tự mình lấy tiền ra dùng a!”



“Ta không tranh cãi mấy thứ này với ngươi!” Lâm Tam

lão gia bắt đầu thua cuộc: “Luật pháp có quy định, của hồi môn của phụ nhân khi

gả đi sẽ nhập vào sản nghiệp của nhà chồng, phu quân làm chủ. Tam tòng tứ đức,

xuất giá theo phu, ngươi đã hỏi qua ta chưa a? Nói đến nói đi đều là ngươi

không có đạo lý!”



“Luật pháp? Phi!” Đào thị thờ phì: “Lời như vậy ngươi
huynh muội mất mặt. Sự cấp tòng quyền (hành động tùy theo

tình thế), cam đoan về sau sẽ không làm chuyện mất mặt như bán

trang sức này nữa.”



Lâm Cẩn Âm không để ý tới nàng, khóe môi lại nhẹ nhàng

nhếch lên.



Lâm Cẩn Dung da mặt dày vòng tay qua, tỷ muội hai

người ngã xuống tháp, Lâm Cẩn Âm vươn người qua, hung thần ác sát đè Lâm Cẩn

Dung, thấp giọng nói: “Vì sao không đến tìm ta?”



Lâm Cẩn Dung bám vào bên tai nàngnhẹ giọng nói: “Tiền

của tỷ không phải cũng là tiền của cữu phụ sao? Có gì khác nhau?” Lâm Cẩn Âm dở

khóc dở cười, càng không buông tha nàng, hai tỷ muội nháo thành một đoàn, cười

đến không thở nổi. Đào thị vốn đầy bụng oán khí cùng lửa giận, nhìn thấy như

vậy cũng không khỏi tiêu tan bớt một chút, tiến lên nhẹ nhàng đánh cho mỗi

người một cái: “Đi đi, đại cô nương còn hồ thiên hồ nháo như vậy?”



Ngày hôm sau, Lâm Tam lão gia quả nhiên hùng hổ đến

tìm đất bị nhiễm phèn. Vốn cũng định mua 80 khoảnh không chịu thua kém Đào

Thuấn Khâm, chuyện tới trước mắt lại đổi thành bốn mươi khoảnh, người phủ nha

cố định lên giá, thế nào cũng phải bán với giá một trăm văn tiền một mẫu, hắn suy

nghĩ, lại đổi thành mười khoảnh. Khó khăn tìm một trăm quan tiền, liên tục mắng

người phủ nha lòng dạ đen tối.



Đào thị châm biếm hắn: “Còn tưởng rằng có nhiều tiền

mà.”



Lâm Tam lão gia hét lên: “Nhà của ta đã có nhiều đất,

cần gì lại mua nhiều đất như thế? Trên đời này nhiều đất bị nhiễm mặn như vậy,

chẳng lẽ đều phải mua hết sao? Ta hỏi ngươi, việc hôn nhân của Diệc Chi ngươi

đã lo đến đâu rồi? Phụ thân lúc trước vừa hỏi đến.” Đào thị thản nhiên nói:

“Bình châu bên này nói ra mấy nhà, Thanh châu bên kia cũng có người thích hợp,

ta tính thời điểm đến dự lễ sinh thần của tẩu, ở Thanh châu ở lâu thêm mấy

ngày, muốn quan sát một chút. Chờ quyết định rồi sẽ bẩm báo với công công bà

bà.”



Phu thê nhiều năm so chiêu hình thành ăn ý, đây là

không muốn biểu lộ làm ầm ỹ. Lâm Tam lão gia cũng không hỏi tiếp, giả vờ giả

vịt phân phó: “Được, đừng khiến người ta chế giễu là được.” Lập tức lúc lắc đi

ra ngoài khoe Đào thị mua nhiều đất, tương lai sẽ thành ruộng tốt, rồi bị người

khác cười nhạo, khiến hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói bọn họ hết

thảy đều là ghen tị, không có can đảm thử.



Sự tình rất nhanh liền rơi vào tai của Lâm lão thái

gia.