Thế Hôn

Chương 84 : Tâm ma

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Vàng nguyên bảo tỉ lệ thật tốt, nhẵn mịn trong trẻo,

tản mát ra quang mang nhu hòa mê người. 46 nén, tổng cộng là 92 lượng hoàng

kim, tương đương với 460 quan tiền. Đào Thuấn Khâm ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung

ngồi đối diện đang mỉm cười: “Để làm gì?”



Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Con đã nghĩ hết biện

pháp để có được số tiền này, kỳ thật trong tay còn lại một chút tiền lẻ, nhưng

muốn giữ lại dùng lúc khẩn cấp, còn lại 140 quan tiền, con đành phải nợ cữu phụ

vậy.”



Thật sự tin tưởng có thể dùng chính tiền của bản thân?

Đào Thuấn Khâm bật cười: “Hai ngày nay ta chờ con tới đây, con vẫn không đến,

vì nguyên nhân này sao? Đập nồi bán sắt đi chiết vàng, có phải bị người đứng

giữa thu rất nhiều phí hao tổn vất vả hay không?”



“Làm sao người biết?” Lâm Cẩn Dung hơi hơi có chút

kinh dị, lập tức nghĩ rằng Đào Thuấn Khâm đem tiền hắn bán bạc mang về, của cải

của nàng có bao nhiêu, hắn sao lại không biết? Liền cười nói: “Con cuối cùng

không thể loạn thất bát tao lấy một đống vàng bạc đồng tiền vụn vặt để đưa cữu

phụ được, như vậy cũng quá dọa người. Những thứ này cữu phụ mang theo trên

đường cũng tiện hơn.”



“A Dung, bảo ta nói con thế nào đây.” Đào Thuấn Khâm

không hề nói muốn Lâm Cẩn Dung đưa tiền, hay bảo nàng không cần khách khí, mà

từ trong tay áo lấy ra địa khế giao cho Lâm Cẩn Dung: “Cầm đi, đây là địa khế

bốn mươi khoảnh đất.” Lại đếm được mười tám thỏi vàng nguyên bảo xong, rồi đẩy

lại trước mặt Lâm Cẩn Dung: “Nhiêu đây cũng đủ rồi, cầm lại đi.”



Không phải nói là 80 khoảnh sao? Sao chỉ có bốn mươi

khoảnh? Có lẽ chỗ kia là cữu phụ mua cho nhà mình, như vậy cũng tốt lắm, mọi

người cùng hưởng lợi, huống hồ bản thân hiện tại thật sự cần số tiền này, mùa

thua năm nay còn có chỗ dùng đến. Lâm Cẩn Dung cũng không hỏi 40 khoảnh còn lại

đâu, mà lại đẩy bốn thỏi vàng nguyên bảo qua: “Không thể để cữu phụ gánh vác

hết được.”



Đào Thuấn Khâm nghiêm mặt: “Con gọi ta là gì?”



Lâm Cẩn Dung kinh ngạc nói: “Cữu phụ a.”



Đào Thuấn Khâm liền đem bốn thỏi vàng đẩy trở về: “Còn

biết ta là cữu phụ con? Đã như vậy, ta còn tưởng nhờ ta hỗ trợ công việc bên

ngoài, sao không hề thấy hồng bao cho ta làm lộ phí vất vả đây?”



Lâm Cẩn Dung nhanh đứng dậy: “Là con không tốt, cữu

phụ đừng so đo với con.”


Hứa ma ma dùng sức gật đầu: “Vâng, tổng cộng tốn năm

trăm sáu mươi quan tiền. Ngoại chất nhi của lão nô tốn công sức mới hỏi thăm

được. Nghe nói là Đào cữu lão gia ban đêm gặp mộng, trong mộng phải mua khối

đất kia mới làm ăn thuận buồm xuôi gió, nhưng trên địa khế lại viết tên của Tam

phu nhân, còn chia làm hai phần.”



Đây là muốn làm cái gì? Đột nhiên mua nhiều đất bị

nhiễm phèn vô dụng như vậy, chẳng lẽ bên trong có trò gì sao? Chu thị nhíu mày,

lâm vào trầm tư. Lúc trước bản thân tìm Lâm Cẩn Âm thăm dò thử lòng nói vài

câu, chỉ thấy Lâm Cẩn Âm xấu hổ đến mức đầu không thể ngẩng lên, cũng không

thấy có vẻ mặt nào khác, hoặc là chính Lâm Cẩn Âm không biết việc này, hoặc là

chính Tam phòng bí mật làm việc, cố ý gạt mọi người.



Có thể có được lợi gì đây? Đào thị không yên lòng, Đào

Thuấn Khâm cũng là phú hào nổi danh ở Thanh Châu, nổi danh khôn khéo mạnh mẽ,

Chu thị có nghĩ đến việc cùng mua một khối đất bị nhiễm mặn, lại thấy không

nên, cân nhắc mãi, liền hướng Hứa ma ma ngoắc gọi: “Đi, tìm người nào đó nói

với Tam lão gia như thế này……”



Hứa ma ma bên môi lộ ra ý cười xấu xa: “Được. Phu nhân

chờ tin tức của lão nô.”



Ngày Đào Thuấn Khâm rời đi, Lâm Cẩn Dung tiễn người

trở về, sau khi ngủ trưa dậy liền phát hiện sắc trời thay đổi. Bầu trời trở nên

âm trầm, u ám, trong không khí bao hàm không khí ẩm ướt nặng nề, làm cho người

ta tự dưng có chút xao động hoảng hốt.



Quế ma ma hầu hạ Lâm Cẩn Dung rửa mặt, lẩm bẩm nói:

“Hôm nay sợ là sẽ mưa to rồi. Thực buồn chán.”



Lâm Cẩn Dung có chút uể oải, lười biếng nói: “Mưa đi,

đã liên tục mười ngày chưa mưa.”



Cửa vang lên một tiếng động nhỏ, Hạ Diệp vội vã chạy

tới: “Tứ tiểu thư, Tam tiểu thư bảo người chạy nhanh đến phòng phu nhân.”



Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy: “Làm sao vậy?”



Hạ Diệp bám vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Lão gia

cùng phu nhân vì sự việc gì đó mà làm ầm ỹ lên, hình như là nói Cữu lão gia mua

đất bị nhiễm mặn gì đó. Tam tiểu thư nói thỉnh người lập tức đến phân trần rõ

ràng.”



Lâm Cẩn Dung ngực căng thẳng, vội vàng bước ra bên

ngoài.