Thế Hôn
Chương 83 : Chu mại
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Lâm Lục nhanh chóng nói: “Mười lượng vàng!” Châu sai
thủy tinh tuy đẹp, nhưng không thể thâm hụt tiền, nàng đã từng hỏi qua Lục Vân,
châu sai này lúc ấy Lâm Ngọc Trân mua mất sáu vạn văn tiền, năm ngàn văn tiền
đổi 1 lượng vàng, với giá này nàng thu lời không ít.
Lâm Ngũ chậm nửa nhịp, chỉ kịp hô lên một tiếng: “Mười
hai!”
“Mười hai cái gì a? Bạc sao?” Lâm Thất lập tức bắt
được sơ hở của Lâm Ngũ, một ngụm cắt đứt, vui mừng vỗ tay: “Ngũ tỷ thật là hay
a, mười hai lượng bạc muốn đổi lấy châu sai thủy tinh giá trị mấy vạn tiền của
Tứ tỷ sao? Rất không trượng nghĩa! Chẳng phải sẽ khiến Tứ tỷ chịu thiệt a, rõ
ràng là tính kế Tứ tỷ thôi!”
Lâm Ngũ gấp đến độ mặt đỏ bừng: “Ta nói là vàng!
Vàng!” Quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, vừa vội vừa tức: “Tứ tỷ, ta nói là vàng, đưa
cho ta đi!”
“Ngươi chạy nhanh đi đến chỗ Tam thiếu phu nhân lấy
vàng đến, phải nhanh lên.” Lâm Lục thấp giọng phân phó nha hoàn Tử Nhu, quay
đầu nhìn Lâm Cẩn Dung cười ôn nhu: “Tứ tỷ, tỷ đã nói rồi, sẽ không thay đổi,
đúng không?”
Lâm Cẩn Dung có chút do dự gật đầu: “Đúng vậy. Bất
quá……”
Lâm Thất cả giận: “Bất quá cái gì nha? Chúng ta đều
nghe thấy, tỷ muốn giúp Ngũ tỷ sao? Hay là tỷ muốn kiếm thêm hai lượng vàng
kia? Tỷ nếu coi trọng tiền như vậy, cố ý muốn giúp nàng, ta cũng không phản
đối.”
“Không! Ta có lời muốn nói!” Lâm Lục đem cây quạt nhẹ
nhàng gõ lên bàn trà: “Ngũ tỷ rắp tâm bất lương, rõ ràng đã sớm hạ quyết tâm
theo gió bẻ măng, rất xấu! Nếu ta nói là mười lượng bạc, nàng sẽ nói là mười
hai lượng bạc, nếu ta nói là mười lượng vàng, nàng cũng nói của nàng là mười
hai lượng vàng. Thật ra thì nàng còn chậm nửa nhịp so với ta! Như vậy Tứ tỷ còn
muốn che chở nàng sao? Ta không phục! Cũng không chấp thuận!”
Ép buộc mua bán chiêu thức gì cũng dùng đến, Lâm Cẩn
Dung trong lòng cười thầm, khó xử nhìn Lâm ngũ: “Ngũ muội muội, muội xem đi……”
Lâm Ngũ đã muốn khóc, gắt gao cắn môi trừng mắt nhìn
cặp song sinh, bi phẫn nói: “Các ngươi liên kết bắt nạt ta! Bắt nạt ta!” Lời
còn chưa dứt, nước mắt đã chảy ra, nàng cắn răng lấy thứ đáng giá trên người
đặt xuống bàn trà: “Tứ tỷ, ta lấy thứ này đổi châu sai thủy tinh của tỷ, đỡ
phải có người nói ta muốn chiếm tiện nghi.” Nói xong liền vươn tay lấy châu sai
kia.
Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, nhanh cầm lại châu sai
lên từ một góc khuất. Lâm Cẩn Dung bị dọa nhảy dựng, theo tiếng nhìn lại mới
thấy bên cửa sổ có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang ngồi, mặc nho sam
màu tím, đội khăn nho màu xanh, mặt mày có một hai phần tương tự với Chu thị,
mày rậm mắt to, khí khái ôn hòa, trong tay còn cầm một quyển sách, có vẻ như
thời điểm Lâm Ngũ khóc nháo, hắn vẫn còn đang đọc sách.
Thiếu niên thấy Lâm Cẩn Dung nhìn qua, hơi hơi hướng
nàng gật đầu, ánh mắt lại chuyển tới sách trong tay.
Lâm Cẩn Dung trong lòng nhất thời nhảy nhót, người này
nàng nhận ra, là ngoại chất nhi của Chu thị tên Chu Mại, cũng chính là trượng
phu sau này của Lâm Ngũ. Chu thị thích hắn ôn hòa rộng lượng, sau khi nàng đính
hôn với Lục Giam, cơ hồ lập tức chuẩn bị đính hôn cho Lâm Ngũ và hắn. Hắn đã
xuất hiện, vẫn được Chu thị yêu thích, chuyện sau này có thể vẫn phát sinh như
trước hay không? Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn Dung còn có chút tâm thần không yên,
nhanh chóng đứng dậy từ biệt với Chu thị: “Ngũ muội tâm tình không tốt, để thời
điểm khác ta lại tới.”
Chu thị thấy nàng nhìn thấy Chu Mại mà mất tự nhiên,
nghĩ chắc nàng nhìn thấy nam tử bên ngoài nên xấu hổ, cũng không giữ nàng lại,
nghiêm mặt ra lệnh Lâm Ngũ đưa nàng ra ngoài.
Lâm Ngũ chưa nguôi giận, coi như không nghe thấy.
Lâm Cẩn Dung cũng không so đo, ngược lại khuyên Chu
thị hai câu, rồi vội vàng rời đi.
Chu Mại cũng đứng dậy cáo từ.
Chu thị sai người chuẩn bị khăn ướt, tự tay lau mặt
cho Lâm Ngũ, an ủi nói: “Con nháo cái gì, tiết kiệm mười hai lượng vàng còn
không tốt hơn sao? Nếu con thật sự dùng giá đó mua châu sai kia về, vậy mới
thật sự là ngốc.”
Lâm Ngũ khóc nói: “Con không phục thôi. Ai đều có thể,
nhưng không thể là Lâm Lục và Lâm Thất. Các nàng quả thực luôn phá hỏng chuyện,
so với Tứ tỷ còn đáng ghét hơn.”
“Không phục cũng phải phục, là chính bản thân con
thiếu kiên nhẫn, nói đến nói đi cũng đều là lỗi của con. Con cùng các tỷ muội
bên nhau từ nhỏ đến lớn, sao không thấy con có chút nào tiến bộ vậy?” Chu thị
răn dạy Lâm Ngũ một hồi, rồi cầm chén trà suy nghĩ hồi lâu, phân phó Thạch Lưu:
“Ngươi đi hỏi thăm một chút, Tam phòng gần đây đang làm cái gì? Có phải có động
tĩnh gì về mặt tiền bạc hay không?”