Thế Hôn
Chương 82 : Bán châu sai
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Dưới ánh mặt trời, châu sai hoa sen bằng thủy tinh
trong suốt trên tóc Lâm Cẩn Dung chiết xạ quang mang chói mắt, Lâm Ngũ nhất
thời có chút hoa mắt, đợi cho đến khi nhìn thấy lúm đồng tiền như đóa hoa nhỏ
của Lâm Cẩn Dung, không khỏi cảm thấy tức giận. Lâm Cẩn Dung trên người mặc
quần áo vốn nên là của nàng, châu sai thủy tinh trên đầu vốn là của Lục Vân,
những thứ khác đều là do người khác thưởng cho, lại lấy ra khoe, trên đời này
sao có người da mặt dày như vậy chứ? Thật sự là chán ghét. Lâm Ngũ nghĩ, trên
mặt còn có chút khó coi: “Tứ tỷ tỷ ăn vận trang điểm cũng thật xinh đẹp. Ta nhớ
rõ châu sai này là của cô cô thưởng trong lần đấu trà vừa rồi phải không?”
Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Đúng vậy.” Nhẹ nhàng tháo
châu sai kia xuống, khoe khoang giống như khoa tay múa chân vài cái: “Đẹp
không? Kỳ thật ta cũng thấy qua không ít châu sai thủy tinh, nhưng chưa từng
gặp cái nào thuần túy, chạm trổ tinh mỹ như vậy. Chẳng trách cô cô lấy ra làm
phần thưởng.”
Châu sai này có hình dạng là một đôi tịnh đế liên hoa (Tịnh đế liên hoa là
một đóa có hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài hoa đứng đầu về
sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành vừa xưa dành tiến vua
nên mới có tên là “Tịnh đế”), đóa hoa trong suốt,
trắng bạc như bông tuyết, dường như chỉ trong chốc lát sẽ hòa tan dưới ánh mặt
trời đầu hạ vậy, vừa nhẹ nhàng chuyển động, ánh sáng ngọc tỏa ra lấp lánh.
Mấy nữ hài tử đều cực kỳ yêu thích, Lâm Lục đem cây
quạt che mặt không nói lời nào, Lâm Thất lại tò mò tiến lên: “Nha, thật sự là
đẹp mặt, vật tốt a, cũng không biết nó được làm ra như thế nào.”
Lâm Ngũ nửa ham thích, nửa ghen tị, cắn cây quạt nhìn
Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, ta nói câu này tỷ chớ tức giận, châu sai này kỳ thật
không thích hợp để tỷ mang.” Thật là không biết xấu hổ? Cô cô sao tự nguyện đưa
cho ngươi a? Người ta rõ ràng lấy ra làm phần thưởng cho nữ nhi, làm sao biết
nửa đường có người cường đạo đoạt đi chứ?
Lâm Cẩn Dung nhướn mày: “Sao lại nói vậy?”
Lâm Ngũ đem cây quạt che miệng, nhỏ giọng nói: “Tịnh
đế liên a, Tứ tỷ tỷ, tiểu thư chúng ta đội thật không thích hợp. Còn có, kỳ
thật tỷ không hợp với trang sức rực rỡ như vậy, đeo lên tóc tỷ, nửa điểm cũng
không tỏa sáng lấp lánh.”
Lâm Cẩn Dung thần sắc nhất thời có chút phân vân: “Vậy
mà…… Ta không nghĩ tới điều này.”
thấy hứng thú, Lâm Lục có thể cho nàng cái gì đây? Tốt nhất là vàng bạc a, là
thứ nàng thích nhất. Tuy là nghĩ như thế, trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc khó
xử đến cực điểm: “Các muội đừng khó xử ta, hòa khí tỷ muội bị tổn thương thật
không tốt.” Lâm Ngũ cũng cắn răng nói: “Tứ tỷ, ngày đó ta thật sự không bảo Tín
Nhi đẩy người khác, nếu tỷ tin ta, thì đưa châu sai cho ta, ta cũng sẽ không
lấy không của tỷ. Ta oan uổng lâu như vậy, đã ngóng trông một ngày có thể rửa
sạch oan khuất này.”
Được rồi, hiện tại là đều các nàng tự ra giá, trắng
trợn dụ dỗ nàng tỏ thái độ. Lâm Cẩn Dung cúi mắt không nói, sau một lúc lâu
ngẩng đầu, đối với ba đường muội mỉm cười cười: “Ta nói rồi, không phải là một
châu sai thủy tinh thôi sao? Cần gì vì nó mà tổn thương hòa khí? Kỳ thật ta
càng tin tưởng ngày ấy có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Châu sai thủy tinh này ta
muốn tặng cho người khác, nhưng không có nghĩa là người này được, thì người kia
chính là người xấu.” Sau đó nhìn xung quanh trái phải: “Mà các nha hoàn đi lấy
khuyên tai sao vẫn chưa trở lại?” Lâm Lục trừng nàng sau một lúc lâu, hiểu được
nàng sẽ không tỏ rõ thái độ, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Không cần, Tứ tỷ,
ta lấy châu sai kim phượng này đổi lấy châu sai của tỷ.” Lâm Ngũ mặt đỏ lên,
vội nói: “Ta lấy vòng tay vàng ròng đá thạch mắt mèo đổi với tỷ!”
Thành công! Lâm Cẩn Dung trong lòng kinh hoàng, nhịn
xuống nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng làm khó dễ ta, châu sai kim phượng của Lục muội
là Nhị bá mẫu đưa cho muội nhân ngày sinh thần, vòng vàng của Ngũ muội là Đại
bá mẫu tặng, đều là thứ quý trọng, ta sao có thể lấy? Thôi nói sau, trà lạnh
rồi, dùng trà ăn trái cây đi.”
Lâm Thất lớn tiếng nói: “Lúc này ai còn tâm tư uống
trà, ăn trái cây đây? Tứ tỷ, tỷ nói rõ ràng đi, tỷ rốt cục tin tưởng ai! Tin
nàng ta hay tin hai người chúng ta?”
“Ta nói, ta tin ngày ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
Lâm Cẩn Dung cũng nghiêm mặt, mạnh mẽ đứng dậy, đem châu sai thủy tinh giơ lên
cao, rồi nhẹ đặt lên bàn: “Ta chỉ có một châu sai thủy tinh này, nếu tặng người
này sẽ khiến người khác bị cho là người xấu, vậy thì dùng phương thức khác,
dùng bạc để đổi! Ai có thể đưa nhiều bạc hơn thì đưa cho người đó! Vàng cũng
được.” Rồi mềm giọng nói: “Ta không ham tiền của các muội, chỉ muốn tỷ muội hòa
thuận, một lời này sẽ không thay đổi. Ta đếm ba tiếng, các muội nói đi! Một hai
ba!”