Thế Hôn

Chương 81 : Hỏng việc

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lâm Cẩn Dung không biết Chu thị chú ý nàng, tâm tư của

nàng đều đặt vào việc nhờ Đào Thuấn Khâm mua hộ mảnh đất bị nhiễm mặn ở phía

tây của thành.



Bình Châu thành tây, trải dài từ đầu đến cuối đa phần

là đất bị nhiễm mặn.



Đã vào hạ, mưa to rơi xuống, một ít muối sáng trong

trên đất nằm đó hoặc là trôi theo dòng nước hoặc là thẩm thấu vào tầng đất sâu

bên dưới, cỏ dại không sợ muối cũng mọc lên, trên mảnh đất bao trùm một ít sắc

xanh, phiến đất này rốt cục cũng không còn hoàn toàn là lớp muối chói mắt bên

trên vào mùa xuân nữa, nhưng đông một khối, tây một khối sắc lục cùng màu đất

luân phiên chiếm cứ, vẫn biểu hiện vẻ vô cùng hoang vắng.



Lâm Thế Toàn cẩn thận bắt tay vào làm, thành thành

thật thật đi theo phía sau Đào Thuấn Khâm, vừa thấy Đào Thuấn Khâm dừng cước bộ

hoặc là nói chuyện, lập tức tập trung tinh thần, vểnh tai, mở to hai mắt, điều

động toàn thân nghe ngóng, nhìn, ghi nhớ Đào Thuấn Khâm nói cái gì, làm cái gì.



Từ lúc quyết định muốn tới mua mảnh đất bị nhiễm phèn

này, Đào Thuấn Khâm đã mang theo hắn đến đây được mấy ngày. Hắn biết Đào Thuấn

Khâm đang chọn địa thế, cùng với phiến đất bị nhiễm mặn, khả năng bởi vì địa

thế, thời điểm đắp bờ kênh rạch so với vùng đất bị nhiễm phèn khác sẽ càng cố

sức hơn, cũng có khả năng mảnh đất này sẽ được bên trên tuyển lựa để khai

hoang, còn có khả năng trở thành ruộng tốt, thu hoạch mùa vụ, hết thảy đều là

học vấn.



Hắn không rõ Đào Thuấn Khâm là một người đọc sách, sao

có thể hiểu biết nhiều như vậy. Đào Thuấn Khâm cười nói: “Thư trung đều có nhan

như ngọc, thư trung đều có hoàng kim ốc (trong sách kiến thức

có rất nhiều). Nhưng cần phải xem ngươi là loại người nào, đọc sách

gì, mà phương pháp đọc ra sao. Có những người đọc sách cả đời, vị tất có thể

hiểu được một đạo lý đơn giản, thậm chí ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, có

những người chữ Đại cũng không nhận ra, lại mặc lăng la tơ lụa, ăn sơn trân hải

vị. Đây là vì sao? Chất nhi suy nghĩ cẩn thận vấn đề thì sẽ hiểu.”



Vài ngày sau, Đào Thuấn Khâm rốt cục quyết định mua

một khối đất gần một trăm khoảnh ở phía tây nam, lập tức bắt đầu tiếp xúc với

quan phủ Bình Châu. Ở phía tây của thành có hơn một ngàn khoảnh đất bị nhiễm

phèn, tất cả đều là của quan phủ, trong quan phủ không thiếu người thông minh,

cơ hồ Đào Thuấn Khâm vừa biểu lộ ra nguyện vọng này, còn có người tìm hiểu xung

quanh, hỏi muốn mua làm cái gì.
để bọn họ biết.” Sự sầu lo của nàng còn rất nhiều, nhưng không thể nói với

người ngoài cuộc, Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, thản nhiên cười: “Lệ Chi, làm

sợ ngươi sao? Ta không lo lắng cái gì, ta chính là không muốn để Cữu lão gia bỏ

tiền ra. Tỷ tỷ sắp xuất giá, ta cũng không còn là tiểu hài tử, muốn Cữu lão gia

bỏ công sức giúp đỡ đã ngượng ngùng rồi, lại bảo hắn tiêu tiền nữa sao, mấy

biểu tỷ muội ở Thanh Châu sẽ nghĩ thế nào về chúng ta? Về điểm này ta vẫn phải

giữ mặt mũi.”



Nàng dừng một chút, hỏi Lệ Chi đang cúi đầu: “Ngươi sẽ

không đem chuyện này nói cho người khác biết đúng vậy không? Quế Viên như vậy,

trừ bỏ tin tưởng ngươi, ta cũng không biết nên tin tưởng ai.”



Lệ Chi ánh mắt có chút trốn tránh, nàng vừa rồi muốn

đi nói với Lâm Cẩn Âm, thỉnh Lâm Cẩn Âm tới khuyên nhủ Lâm Cẩn Dung, nhưng Lâm

Cẩn Dung đã nói đến mức này, nàng tất nhiên cũng không nhẫn tâm khiến Lâm Cẩn

Dung thất vọng, đành không tình nguyện gật đầu: “Tiểu thư, nếu không trong tay

nô tỳ còn chút tiền, người cầm đỡ đi?”



Lâm Cẩn Dung bật cười: “Ta còn có cách, không cần của ngươi,

nhanh đi làm việc đi.”



Lệ Chi đi rồi, Lâm Cẩn Dung ghé vào tháp mở to mắt

thất thần hồi lâu, rốt cục nghĩ ra một biện pháp, liền gọi: “Anh Đào!”



Anh Đào là người Cung ma ma chọn lựa đưa tới, mới chín

tuổi, mặc váy tử thanh xanh biếc, mắt một mí, ánh mắt sáng ngời, tay dài chân

dài, diện mạo đoan chính, gương mặt tươi tắn, sạch sẽ ngoan ngoãn. Nàng nhẹ tay

nhẹ chân đi vào, đứng ở trước tháp cười nói: “Tiểu thư có gì cần phân phó?”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta muốn thỉnh vài vị tiểu thư

tới uống trà, ngươi đi chuẩn bị chút điểm tâm trái cây.”



Anh Đào lên tiếng trả lời rồi rời đi, Lâm Cẩn Dung gọi

Quế ma ma vào, mở tủ lấy ra bộ quần áo mới may bằng kiện vải bạc trù hà hoa sắc

xanh ngọc hoa văn mờ kia, thoa một lớp son phấn mỏng manh, đeo châu sai thủy

tinh hình hoa sen, gọi Đậu Nhi đi theo, rồi tự mình đến thỉnh Lâm Ngũ, Lâm Lục,

Lâm Thất.