Thế Hôn

Chương 88 : Sinh hạ và nuôi dưỡng

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Mới đến đại môn Lục gia, Lục gia Nhị lão gia Lục Kiến

Trung cùng Lục gia Đại thiếu gia Lục Thiệu liền ra tiếp đón, trước tiên ở kiệu

của Lâm lão thái thái hành lễ vấn an, sau đó dẫn Lâm Đại lão gia cùng nam khách

đến ngoại viện uống rượu xem diễn, nhóm nữ quyến thì tiếp tục đi vào bên trong.



So sánh với Lâm gia buồn bã ỉu xìu, toàn bộ Lục gia

rất có tinh thần. Chung quanh giăng đèn kết hoa, người đến người đi, trên mặt

mỗi người đều mang theo tươi cười sáng lạn, ngay cả người đứng trông cửa đều

thay quần áo mới chỉ mặc ngày lễ ngày tết, khiến người Lâm gia có chút không

thoải mái.



Lâm Ngọc Trân sớm đã đứng đón ở cửa, nhìn thấy cỗ kiệu

của Lâm lão thái thái dừng lại, liền nhanh bước lên, tự mình đỡ bà xuống, rạng

rỡ cùng mọi người chào hỏi: “Lão thái thái nhà ta vừa hỏi mọi người sắp đến

chưa, yến hội đã sớm chuẩn bị, còn thỉnh người tới biểu diễn ca xướng, đều là

cốt nhục một nhà, cứ vui chơi tận hứng.”



Dù trong lòng không thoải mái thế nào, không thể không

lên tinh thần tiến lên ân cần thăm hỏi chúc mừng, vì thế chung quanh tiếng hoan

hô huyên náo, vang vọng, rất náo nhiệt.



Lâm lão thái thái được Lâm Ngọc Trân nâng đỡ nói: “Phụ

thân con thân thể khó chịu, không thể đến được, con nói với lão thông gia một

tiếng, đừng để hắn trong lòng không thoải mái.”



Lâm Ngọc Trân tất nhiên biết nguyên nhân, liền cúi đầu

thở dài: “Phụ thân cũng thật là, đều là người trong nhà, cần gì phải để ý như

vậy. Con chính là sợ tính cách người như thế, cho nên mới mời riêng mọi người

tới, rốt cuộc người vẫn giận con sao?”



Con cháu nhà mình không nên thân, Lâm lão thái thái

trong lòng cực kỳ đau nhức khổ sở, nhưng nữ nhi là nàng sinh ra, tuy rằng Lục

Giam không phải thân sinh của nữ nhi, nhưng tốt xấu cũng là dưỡng tử của nó, nữ

nhi tương lai cần nhờ đến hắn để dưỡng lão, vì vậy cũng lên tinh thần cười nói:

“Hài tử ngốc này, phụ thân sao lại giận con? Trong lòng hắn là thay con cao

hứng, chính là tức giận vài chất nhi không nên thân kia mà thôi.” Cũng không

muốn cùng Lâm Ngọc Trân đàm luận chuyện này, đưa mắt nhìn bốn phía: “Lục Giam

đâu rồi? Phụ thân con bảo ta tặng cho hắn nghiên mực làm lễ vật, nhanh bảo hắn

đến xem có thích hay không.”



Mọi người lúc này mới chú ý tới Lục Giam không đi theo

Lâm Ngọc Trân, chỉ có Lục Vân đứng bên ngoài đón khách. La thị thanh âm lớn

nhất: “Đúng vậy, chúng ta chính là đến thắm hắn, hắn tại sao không ở đây? Chẳng

lẽ là thẹn thùng?”



Lâm Ngọc Trân thản nhiên cười nói: “Hắn còn chưa về
người tri kỷ.”



Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến “Ân” một tiếng, nhanh

chóng quay lại. Tống thị là người tri kỷ sao? Nàng không biết, trong trí nhớ

của nàng chỉ có Lục Luân sau khi mất vẻ mặt Tống thị tái nhợt lại trấn định,

đương nhiên lúc Ninh nhi chết Tống thị cũng ôn nhu an ủi, còn bỏ ra tài ăn nói

xuất chúng khuyên nàng lấy ra đồ cười, rồi sau đó cùng với mọi người chung

quanh đào tẩu không hề quan tâm đến nàng.



Trên đời này có người tốt thuần túy sao? Lâm Cẩn Dung

nhẹ nhàng lắc đầu. Trong mắt nàng lúc xưa, đa số mọi người là người tốt, chỉ

bằng một câu một sự việc liền cảm thấy đối phương là người tốt, tin tưởng đối

phương, nhưng hiện tại, nàng không nhìn nhận như vậy nữa.



Lục gia bày bàn tiệc tại Hải Đường thính. Hải Đường

thính, tên gọi thật sự có ý nghĩa, bên trong tỉ mỉ bày đầy thu hải đường, có

hoa màu đỏ, hồng nhạt, màu trắng, lá thì có lục nhạt, xanh đậm, xanh nhạt, tử

hồng, sắc màu rực rỡ, thập phần hợp với tình cảnh.



Mọi người sau khi ngồi xuống, thức ăn được mang lên,

trái cây, rau xanh, cá tôm, sơn trân, món ăn thôn quê, lại có rượu đông dương,

rượu Tứ Xuyên Lệ Chi. Hơn mười vú già nha hoàn hầu hạ, im lặng, đâu vào đấy,

một chút tạp âm cũng không có, trước sân khấu ca diễn vô cùng náo nhiệt, đều sử

dụng hỉ nhạc phú quý.



Lâm Cẩn Âm nhìn ngắm, bám vào bên tai Lâm Cẩn Dung

thấp giọng nói: “Như thế này đã hào hoa xa xỉ, nếu đỗ tiến sĩ, còn không biết

sẽ náo nhiệt đến mức nào?”



Có thể như thế nào? Lục gia ở Bình châu là đại tộc,

nhưng cũng không thể đánh đồng với đại tộc bên ngoài, đâu thể xa hoa quá mức?

Năm ấy Lục Giam đỗ tiến sĩ, cũng bất quá chỉ tại Hải Đường thính này sảnh mặt

thết tiệc, đồ ăn cũng chỉ như thế này, có điều là yến tiệc thêm vài ngày, diễn

xướng thêm vài ngày mà thôi. Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, tư thế tao nhã uống một

ngụm rượu Lệ Chi, ân cần khuyên nhủ: “Tỷ tỷ nếm thử rượu này đi, ngày thường

khó mà được thưởng thức.”



“Muội uống ít một chút.” Lâm Cẩn Âm quả thực thử một

ngụm nhỏ, thấp giọng cười nói: “Rất ngon.”



Một bên Lục Vân cùng Lâm Lục lặng lẽ nói chuyện: “……

Mới đứng thứ hai, có chút không vui, bảo người ta gửi một phong thư về, nói

muốn du ngoạn để giải sầu. Tổ phụ đáp ứng rồi, mẫu thân không đồng ý, mới gọi

người đi tìm, đại khái từ nay đến ngày đãi khách sẽ về kịp.”