Thế Hôn

Chương 89 : Xa xỉ

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lục lão phu nhân thân thể suy yếu, ngồi nửa ngày, nói

là mệt mỏi, liên thanh xin lỗi, cùng Lâm lão thái thái đến hậu viện ôn chuyện

nghỉ ngơi. Tống thị ở lại tiếp đón, cũng nói bên ngoài các nam nhân vui chơi

giải trí, nàng cần phải đứng ra quản lý việc chuẩn bị hầu hạ, vì thế cũng tự

phạt ba chén cáo tội, chỉ để lại mẫu tử Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, cùng với vài

thiếu phu nhân Lục gia tiếp khách.



Các thiếu phu nhân Lục gia cùng nhóm thiếu phu nhân

Lâm gia tiến đến một chỗ nói chuyện, bên này Lâm Ngọc Trân cùng người nhà mẹ đẻ

tâm sự. Nàng uống vài chén rượu, cảm xúc dần dần lên cao, liên tục nói chuyện,

cái gì mà trước khi Lục Giam dự thi nàng đã xin xăm, là xăm tốt, nằm mơ mộng

đẹp, đã sớm biết được Lục Giam sẽ thi đỗ, đủ loại kiêu ngạo, đủ loại đắc ý.



La thị nhận ra, thỉnh thoảng còn hỏi thêm một câu,

khiến Lâm Ngọc Trân càng nói càng cao hứng.



Lâm Tam thiếu gia thi đỗ không tốt, Chu thị không muốn

nghe, liền ngắt lời: “Dù là trưởng tẩu muội lại được nhàn rỗi, mọi chuyện đều

có Nhị đệ tức lo toan vất vả, muội chỉ cần để ý ngồi hưởng phúc.”



La thị trào phúng nói: “Đại tẩu nếu ngại mệt, ta cũng

có thể hỗ trợ. Bằng không tỷ lại nói ta nhàn hạ, không chịu giúp tỷ.”



Chu thị chỉ làm như không nghe thấy.



Lâm Ngọc Trân hơi hơi cười lạnh: “Ta ở bên ngoài đã

nhiều năm, tự tại đã quen, không kiên nhẫn quản mấy việc vặt này. Nàng ở nhà

nhiều năm, mấy việc này nàng làm quen tay nhanh mắt, nếu nàng thích, một lòng

muốn làm, một lòng muốn lập công, ta sẽ để cho nàng làm. Ta cũng không thể ngăn

cản nàng, không thể nói nàng không có năng lực.”



Kết quả lời này đã đắc tội với hai người. Chu thị thấy

nàng châm chọc mình chuyên quản việc vặt, La thị thấy nàng nói mình không có

năng lực, nhất thời hai người đều có chút ngượng ngùng, cũng không biết nên nói

gì thêm nữa.



Đào thị thời điểm nói chuyện đắc tội với người khác

thì bản thân không biết, nhưng lúc này nghe thấy, thì “Ha!” nở nụ cười một

tiếng, vỗ tay nói: “Ca kỹ này thật hay, từ đâu mời đến vậy? Không biết kế tiếp

hắn có bận không? Nếu không có, ta sẽ thỉnh đến Thanh châu, để ca diễn trong

ngày mừng đãi khách của Ngô gia!”



Lâm Ngọc Trân nương theo cảm giác say, hướng nói:

“Ngươi muốn thỉnh cũng không được! Ta sớm đã quyết định rồi, từ nay trở đi đến

thời điểm mời khách người này còn phải đến diễn xướng nữa!”



“Ai nha, thật đáng tiếc.” Đào thị lơ đễnh, ngoái đầu

nhìn lại cười: “Ngô gia vừa khéo cũng là ngày đó, ta còn nghĩ sẽ mời hắn đến.
tựa như một cái đuôi gầy yếu, lúc lắc đuổi theo, trong giây lát, hai người đã

không thấy tăm hơi.



Cứ như vậy đi rồi? Nhìn theo bóng dáng Lục Luân cùng

Lục Thiện, nhìn lại Lâm Ngũ bên cạnh vẻ mặt không che giấu nổi tâm tư, Lâm Lục

đuôi lông mày khóe mắt ngầm có ý cười trong suốt, Lâm Thất vẻ mặt kiều man tùy

hứng, đột nhiên trong lúc đó, Lâm Cẩn Dung cảm thấy mình đã cách rất xa nhóm

bằng hữu vẫn chơi đùa ngày bé — nàng đứng ngay tại nơi này, nhưng nàng cũng

không thể trở lại như xưa. Ngay cả đoạn thời gian thoải mái khoát hoạt ở thôn

trang kia, đối với nàng mà nói, cũng vô cùng xa xỉ.



Trở về Lâm Ngũ cùng tỷ muội Lâm Cẩn Dung ngồi chung

xe, kề bên cạnh, Lâm Cẩn Dung mới ngửi được trên người nàng có mùi rượu, nghĩ

rằng mình uống cũng không ít, nhân tiện nói: “Ngũ muội muội có phải lúc nâng

cốc bị hắt rượu vào người không?”



Ai ngờ Lâm Ngũ lại đỏ mắt trừng nhìn nàng nói: “Tỷ

quản ta sao?”



Lâm Cẩn Dung nhíu mày, quay mặt đi không thèm nhìn

nàng.



Lâm Ngũ ngồi yên một lát, đột nhiên ghé vào chỗ ngồi ô

ô nức nở khóc. Lâm Cẩn Âm vội khuyên nhủ: “Ngũ muội, muội rốt cuộc làm sao vậy?

Có việc gì thì nói, khóc lóc như vậy sẽ khiến người ngoài nghe thấy, còn không

biết sẽ đàm tiếu thế nào.”



Lâm Ngũ chỉ bụm mặt không nghe tiếp tục khóc.



Lâm Cẩn Dung đoán nàng biết chuyện với Lục Giam không

thành, khổ sở trong lòng, cho nên mượn rượu giải sầu, đơn giản không thèm nhìn

nàng, chỉ gọi nha hoàn bên người của Lâm Ngũ: “Ngươi tiến vào xem tiểu thư

ngươi làm sao vậy? Chúng ta cũng không trêu chọc nàng.”



Nha hoàn ở ngoài xe nghe thấy rõ ràng, vội tiến vào đỡ

bả vai Lâm Ngũ, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng khóc, bên ngoài đều nghe

thấy, cẩn thận để phu nhân biết.”



Lâm Ngũ đẩy mạnh tay nàng ra, khóc càng thêm thương

tâm.



Lâm Cẩn Dung thờ ơ lạnh nhạt, thầm nghĩ, đây vốn là hố

lửa, không phải bản thân tự mình muốn nhảy vào đó sao?