Thế Hôn

Chương 90 : Tự biết

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Khi Lâm Ngũ xuống xe, khóc lóc khiến mắt sưng như hột

đào, Chu thị nhíu mày, Lâm Thất chạy lên nhìn Lâm Ngũ, cười nói: “Ai u, Ngũ tỷ

đây là làm sao vậy? Chuyện gì mà thương tâm như thế? Mùi rượu đầy người, không

phải tỷ uống rượu đấy chứ?”



Chu thị thần sắc tức giận, Lâm Ngũ yếu ớt đến cực

điểm, nhịn không được vừa muốn khóc, Lâm Cẩn Âm hợp thời cười nói: “Ngũ muội

không thoải mái, Đại bá mẫu nhanh đem nàng về phòng.”



Chu thị cũng thừa cơ kéo Lâm Ngũ, trước hướng về sân

viện của mình.



Lâm Thất cùng Lâm Lục liếc nhau, vẻ mặt vui mừng đắc

ý.



Ban đêm, Đào thị rửa mặt xong, khi ngồi trước bàn

trang điểm chải đầu, Cung ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân, hôm nay nghe Đại phu

nhân nói đến hôn sự của Tứ tiểu thư, lão nô có một ý tưởng, không biết phu nhân

có bằng lòng nghe thử một chút hay không?”



Đào thị liếc mắt nhìn Cung ma ma một cái, thản nhiên

nói: “Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng ta cảm thấy không có khả năng.”



Cung ma ma vội hỏi: “Sao lại không có khả năng? Có

quan hệ của Cữu phu nhân (Ngô thị – thê tử của Đào Thuấn Khâm,

Đại ca của Đào thị), hai nhà dòng dõi tương đương, lại là thế giao, Tứ

tiểu thư tài mạo song toàn, thông minh có năng lực, tại đây trong số các tiểu thư

cùng tuổi ở Bình châu không dám nói là thứ nhất, nhưng cũng không thể đứng thứ

ba. Lão nô nhận ra Cô phu nhân (Lâm Ngọc Trân định đính ước Ngô Tương

cho Lục Vân) đại khái cũng có ý tưởng

này, phu nhân nếu không sớm quyết định, sợ là sẽ hối hận.”



“Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới sao?” Đào thị thở

dài: “Hai nhà Lâm Ngô dòng dõi xứng đôi, nhưng Ngô Tương không giống vậy. Hắn

tuổi không còn nhỏ, có điều chưa bao giờ nghe nhà hắn đề cập đến việc hôn nhân,

cũng không nghe thấy Cữu phu nhân nhắc tới, chắc hẳn hắn có chí hướng cao xa,

muốn tương lai tên đề bảng vàng rồi trèo cao ở kinh thành, trừ phi Ngô gia tự

mình mở miệng, nếu không chúng ta cũng không cần tự rước lấy nhục.”



“Thật sự là đáng tiếc.” Cung ma

ma hơi có chút tiếc nuối. Đương thời hôn nhân trừ bỏ coi trọng tiền tài, cũng

rất trọng tiến sĩ, có câu nói, mười năm chịu khổ chịu khó không người hỏi, một

khi thành danh thiên hạ biết. Vô số quan to quý nhân đều cảm thấy vinh dự nếu

nữ nhi có thể gả cho tiến sĩ, vì thế không tiếc dụ dỗ cưỡng bức, đoạt lấy hiền
thấy ai tiến lên kính rượu nữa, mới tới chúc mừng, sau đó nói nhà mình sẽ đến

Thanh châu dự lễ sinh thần của Ngô thị, uyển chuyển hỏi Ngô gia an bài như thế

nào, nếu nhà bọn họ có người nào muốn đi, nàng có thể dẫn hắn đi cùng.



Dương thị nghe vậy cực kỳ cao hứng: “Thật sự là quá

tốt! Đành phiền muội thay ta dẫn theo Ngô Tương, ta còn đang lo lắng đây.” Hóa

ra Ngô gia định phái trưởng tử đến dự sinh thần của Ngô thị, Ngô Tương lại nói

mình vừa qua khỏi kỳ thi, quá mức vất vả, không bằng đem việc này để hắn làm,

hắn có thể nhân tiện giải sầu, còn có thể thêm chút kiến thức. Hắn xưa nay được

sủng ái, yêu cầu này cũng không phải quá đáng, Đại ca hắn sao lại không nhường

cho hắn? Nhưng Thanh châu không thể so với Bình châu, tới gần Đại Vinh, dân

phong bưu hãn, thành phần phức tạp, Ngô Tương lại là người mặt ngoài thì bình

thản, kì thực tính tình sơ cuồng khó kiềm chế, Dương thị đang lo lão quản sự đi

theo không thể áp chế Ngô Tương, giờ phút này có Đào thị nguyện ý hỗ trợ, thật

là không còn gì tốt hơn.



Đào thị có cơ hội để hoàn trả nhân tình, tất nhiên

thập phần coi trọng, miệng đầy hứa hẹn nhất định sẽ thay Dương thị coi chừng

Ngô Tương cho tốt, không để hắn tổn thất một sợi tóc. Dương thị cũng lôi kéo

nàng nhiệt tình nói chuyện một lúc, hỏi tình huống của Lâm Cẩn Âm, lại khen

ngợi Lâm Cẩn Dung, song phương ước định ngày xuất phát mới lui ra.



Lúc này, Lâm Ngọc Trân liên tiếp quay đầu nhìn xung

quanh, Đào thị tự nhận nhìn thấu tâm tư của nàng, vì vậy càng cố ý tỏ vẻ cho

nàng xem, vẻ mặt đắc ý cùng nàng tiếp đón, rồi trở lại ngồi vào bên cạnh Lâm

Cẩn Dung nói: “Trở về hãy thu thập các thứ, ngày kia rời đi.”



Lâm Cẩn Dung thấy nàng cùng Dương thị cười nói, liền

biết Ngô gia tất có người đi, thuận miệng nói: “Ai đi vậy?”



Đào thị nhìn Lục Vân liếc mắt một cái: “Ngô Nhị ca đi.

Ngô gia Đại bá mẫu vừa rồi còn nhờ ta thay nàng coi chừng hắn, không để hắn

chạy loạn chung quanh.”



Lục Vân nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Đào thị: “Tam

cữu mẫu, các người muốn đi đâu vậy?”



Đào thị không có ý tốt cười: “Chúng ta muốn đi Thanh

châu, vì lễ sinh thần của cữu mẫu Tứ tỷ con, cũng chính là cô cô của Ngô Nhị

ca.”



Lục Vân trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái,

rồi nhanh chóng rủ mắt xuống.