Thế Hôn

Chương 91 : Đi chung đường

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Thái dương vừa mới ló ra khỏi đường chân trời, hai nhà

Ngô, Lâm đã xuất phát từ Bình châu, theo quan đạo đi về phía tây, không nhanh

không chậm hướng tới Thanh châu.



Khi đã cuối thu, sáng sớm không khí có chút lạnh lẽo.

Lâm Thận Chi chưa được xuất môn đi xa bao giờ, không nhịn được vén rèm cửa sổ lên

để ngắm phong cảnh, gió lạnh thổi vào trong xe, Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị không

hẹn mà cùng kéo nhanh áo choàng, nhưng đều ăn ý không ngăn cản hắn, mà cũng

nhân tiện ngắm phong cảnh bên đường.



Chưa được bao lâu, cây cối dần dần trở nên thưa thớt,

một mảnh kéo dài không thấy điểm cuối, phía đông có mấy bụi cây, phía tây lộ ra

một khối đất, giống như người bị bệnh chốc đầu dần dần tiến vào tầm nhìn của

mọi người. Lâm Thế Toàn giục ngựa tiến lên: “Tam thẩm nương, Tứ muội muội, đây

là phiến đất bị nhiễm mặn ở tây thành.”



Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị hoàn toàn lên tinh thần ngó

ra nhìn bên ngoài, Đào thị ôm chặt Lâm Thận Chi: “Thận Chi, cữu phụ con tặng

cho con khối đất này.”



Lâm Thận Chi vươn cổ ra nhìn: “Đâu? Đâu?”



Lâm Thế Toàn săn sóc sai người dừng lại xe ngựa, cầm

roi ngựa chỉ về phía xa: “Nhìn nơi đó, có tấm bia đá màu trắng kia. Là mảnh đất

Tam thúc phụ đã mua.”



Lâm Cẩn Dung căn bản không thấy rõ, Đào thị cũng không

thể thấy rõ, chỉ có Lâm Thận Chi làm ra vẻ hiểu biết hỏi: “Là nơi đó sao?”



Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vỗ tay hắn chỉ: “Làm gì vậy?

Căn bản không nhìn thấy? Tại sao lại học tính tình này vậy?”



Lâm Thận Chi thẹn thùng cười, hướng Lâm Thế Toàn vươn

tay: “Toàn ca ca, huynh ôm ta cưỡi ngựa đi, mang ta qua đó chỉ cho ta xem.” Hắn

tuổi còn nhỏ, cùng đường huynh trong nhà ít khi tiếp xúc, cũng không hay chơi

đùa, cho nên, sau khi được Lâm Thế Toàn ôn hòa săn sóc vài lần, hắn rất thích

Lâm Thế Toàn.



Lâm Thế Toàn thấy Đào thị không nói lời nào, liền

khuyên nhủ: “Tiểu Thất đệ, sương sớm lạnh, chúng ta vội vã đi đường, trở về sẽ

ngắm sau được chứ?”



“Sương sớm lạnh thì làm sao? Nam tử hán đại trượng

phu, sao có thể giống như nữ nhân ngồi yên trong xe ngựa? Tối nay đến Thanh

châu cũng vẫn kịp mà.” Ngô Tương lưu loát từ trên xe ngựa nhảy xuống, vươn tay

hướng gã sai vặt Nhiễm Mặc duỗi ra, Nhiễm Mặc liền ngoan ngoãn xuống ngựa, đem


Đi một chút lại ngừng, qua nửa ngày, đám người Ngô

Tương mới đuổi theo. Ngô Tương tự mình đem Lâm Thận Chi đưa lên xe, nói với Đào

thị hai câu khách khí nói, hướng Lâm Cẩn Dung lặng lẽ làm khẩu hình: “Muội chờ

đấy.”



Lâm Cẩn Dung còn chưa phản ứng kịp, Lâm Thận Chi mặt

đỏ bừng nắm cánh tay nàng hưng phấn mà nói: “Tứ tỷ tỷ, chơi thật vui a! Không

nhận ra đầu trời cuối đất! Còn có núi cao thật lớn, đáng tiếc nhìn thì tưởng

gần, trên thực tế rất xa, không có cơ hội đến đó du ngoạn! Tứ tỷ tỷ, thật nhiều

chim chóc, ta nhìn thấy chim nhạn, thật sự xếp thành một chữ nhân(giống chữ V)! Ta

còn thấy được hai hùng ưng, thật lớn a! Tứ tỷ tỷ, ta nghe thấy tiếng dế kêu,

nhưng ta cùng Ngô Nhị ca tìm kiếm khắp nơi mà không thấy, Toàn ca ca rất lợi

hại, hắn bắt được một con, nhưng sau đó lại thả nó đi, nói là chúng ta đi

đường, không thể nuôi nó, nếu chết sẽ rất đáng tiếc ……”



“Thật vậy chăng? Thật tốt.” Lâm Cẩn Dung hoàn toàn có

thể thể tưởng tượng được Lâm Thận Chi hàng năm bị nhốt trong nhà, đột nhiên

thấy được thiên nhiên rộng lớn, có thể thân cận với hoa sơn cỏ dại gió mát nắng

ấm, cảm giác này vừa kích động vừa vui mừng.



Đào thị lại phụng phịu nói: “Con không được lại cùng

Ngô Nhị ca vui chơi! Đây là đang đi đâu chứ, các con cứ hồ nháo, đường đi hai

ngày phải mất bốn ngày mới xong! Khi nào thì mới đến Thanh châu đây?”



Lâm Thận Chi trơ mặt ra ngã vào lòng Lâm Cẩn Dung:

“Sinh thần của cữu mẫu là tận sáu ngày sau, tới kịp mà.” Lại nghiêng thân, nằm

úp sấp trong lòng Đào thị, dùng sức dụi nàng: “Nương, để con cùng Ngô Nhị ca

ngồi chung một xe đi? Hắn vừa rồi bảo Toàn ca ca ngồi trong xe hắn. Con cũng

muốn sang!”



Đào thị định cự tuyệt, Lâm Cẩn Dung lại khuyên nhủ:

“Để hắn đi đi, nam hài tử nên thường xuyên ở chung với các ca ca mới tốt.”



Lâm Thận Chi lại mềm giọng xin xỏ, Đào thị liền dí tay

vào trán của hắn uy hiếp: “Nếu lại phát sinh chuyện vừa rồi, đừng mơ tưởng đòi

ta đáp ứng con thêm gì nữa.”



Lâm Thận Chi vui mừng vâng dạ, Lâm Cẩn Dung dán bên lỗ

tai hắn nói: “Đệ nhớ để ý, nếu có người khó dễ Toàn ca ca, nhớ phải nói với

ta.”