Thế Hôn
Chương 92 : Hiếu thắng
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Không phải chất nhi nhà mình, quản nghiêm không tốt,
sợ gặp chuyện không may sẽ phụ lòng Dương thị nhờ vả, loại chuyện này thật
không dễ làm. Đào thị cực kỳ lo lắng Ngô Tương lại đưa ra chủ ý gì đó, may mắn
nửa ngày kế tiếp Ngô Tương đều im lặng, không nói muốn cưỡi ngựa, cũng không
nói muốn làm gì, mà là ngồi trong xe cùng Lâm Thế Toàn nói chuyện. Xuân Nha đi
qua hỏi thăm, nói là Lâm Thế Toàn giảng cho Ngô Tương nghe về phong thổ từ
trước đến nay, Ngô Tương thực cảm thấy hứng thú.
Đào thị thở hắt một hơi: “May mà có A Toàn, bằng không
hắn lại cưỡi ngựa chạy tới chạy lui vài lần, thật là muốn mạng của ta mà. Hài
tử Ngô Tương này, ngày thường nhìn rất nhã nhặn có hiểu biết, tại sao lại
nghịch ngợm khó bảo như thế chứ?”
Cung ma ma cười nói: “Nô tỳ nghe nói, người có tài
thường có chút phóng đãng, huống chi Ngô Nhị thiếu gia còn trẻ đã thành danh,
từ nhỏ lại nhận hết ngàn vạn sủng ái, sao có thể giống như hài tử bình thường?
Bằng không Ngô gia Đại phu nhân sao mới nghe nói phu nhân muốn đi Thanh châu đã
vui mừng đến như vậy?”
“Đúng vậy, ta mặc dù có quen biết với nhà hắn, rốt
cuộc tiếp xúc không nhiều lắm, sao hiểu được tính tình thật sự của hắn chứ?”
Đào thị hai tay tạo thành chữ thập, trêu tức nói: “Bồ Tát phù hộ, để hài tử này
ngoan ngoãn theo ta đến Thanh châu, lại ngoan ngoãn theo ta trở về, đừng gây
chuyện, mọi sự đại cát.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Mẫu thân yên tâm đi, Ngô Nhị
ca sẽ không gây chuyện đâu.” Đại sự sẽ không chọc, việc nhỏ nàng lại không chắc
lắm, kiếp trước bọn họ tuy rằng quen biết, kỳ thật cũng không hay tiếp xúc, hôm
nay nàng mới biết Ngô Tương cũng có một tính cách ham chơi trẻ con như thế.
Đến khi trời tối, mọi người rốt cục đến trạm dịch trên
đường giữa Bình Châu và Thanh Châu.
Vì Thanh châu gần Đại Vinh, kinh thành, dân cư sinh
sống quanh đây làm ăn thịnh vượng, thương lữ, người đi đường lui tới thường
xuyên, cùng với người trong quan phủ thật không ít, trạm dịch này tuy rằng môn
quy không nhỏ, nhưng cũng đầy ắp người.
Lâm gia rất ít khi chạy trên con đường này, có chút lạ
lẫm, quản sự đi liên hệ chỗ ở, phó dịch căn bản không để ý tới, vẫn là quản sự
Ngô gia có quan hệ quen biết, giúp phó dịch được lợi, nói không ít lời hay, mới
có thể giành được một tiểu viện trong góc, miễn cưỡng đem xe ngựa cùng người đi
vào. Vì thế cũng không quản cái gì nam nữ đại phòng, có thể an bài thỏa đáng
chỗ nghỉ ngơi đã là cám ơn trời đất rồi.
bị, mà gọi Lệ Chi lấy đồ tùy thân của nàng ra, là chiếc sáo cổ Đào Thuấn Khâm
đã tặng. Nàng muốn khiến Ngô Tương thua tâm phục khẩu phục, cho dù sẽ phản tác
dụng, thì cũng có gì phải sợ? Nàng trọng sinh đó là ảnh hưởng lớn nhất đến nhân
sinh, nàng muốn sống tốt, không cần phải gây việc rối rắm.
Ngô Tương thấy thế, cũng lấy sáo tốt nhà mình ra, còn
thật sự thử âm chuẩn bị tranh tài.
Đào thị cười nhìn Ngô Tương nói: “Hiền chất, ngồi đây
đều là người nhà chúng ta, ngươi sẽ không sợ chúng ta bất công sao?”
Ngô Tương cười mà không nói, trên mặt tràn đầy vẻ tự
tin. Hắn thừa nhận hắn lúc trước xác thực không bằng Lâm Cẩn Dung, nhưng hiện
tại chắc gì đã như vậy. Tài nghệ thổi sáo của hắn có thể so sánh với sự nghiệp
học hành, thậm chí vượt qua cả kỳ khảo thí kia. Hình ảnh của Lâm Cẩn Dung trong
vườn tuyết mai không chút để ý thắng hắn, tuy rằng hắn ra vẻ thống khoái trước
mặt mọi người nhận thua, nhưng cảm giác thẹn thùng này lại hoàn toàn không
giống với lúc Lục Giam thắng cờ, thậm chí hắn vẫn chưa từng quên được.
Đào thị thấy hắn không nói lời nào, biểu tình cực kỳ
nghiêm túc, không tiếp tục chọc hắn, cùng Lâm Tam lão gia, Lâm Thận Chi im lặng
nghe hai người tỷ thí.
Ngô Tương rất có phong độ hướng Lâm Cẩn Dung hành lễ,
cười dài nói: “Tứ muội muội, mời muội thổi trước.”
Lâm Cẩn Dung cũng không chối từ, nghiêm túc tấu một
khúc.
Ý thu lạnh lẽo, ánh trăng lạnh lùng. Biên quan vạn
dặm, tướng sĩ giáp hàn, vây quanh ngồi bên đống lửa, nướng thịt uống rượu; Nước
sông tĩnh lặng, thuyền lửa loang lổ, du tử nhớ nhà, đối nguyệt làm ca; Phong
phất ngô đồng, chim đêm rên rĩ, đối mặt với trăng rằm, sầu tư mãn hối……
“Bêu xấu.” Lâm Cẩn Dung hơi có chút thở hổn hển, cúi
mắt, hướng Ngô Tương làm lễ: “Ngô Nhị ca thỉnh.”
Ngô Tương ánh mắt cổ quái nhìn nàng, có chút đăm
chiêu.