Thế Hôn

Chương 93 : Tri âm

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Đào thị thấy Ngô Tương không tấu khúc, mà chỉ nhìn Lâm

Cẩn Dung chăm chú, liền trầm mặt nhẹ nhàng ho khan một tiếng.



Ngô Tương phục hồi tinh thần, cười nói: “Ta thấy Tứ

muội muội thổi khúc này, dường như thiếu một nửa ý tứ. Không bằng ta thổi một

khúc vui vẻ khác?”



Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng cười: “Ta [thả con tép, bắt

con tôm] mà thôi.”



“Chỉ cần Tứ muội muội đừng chê ta thiếu gấm chắp vải

thô là được rồi.” Ngô Tương ngồi vào chỗ của mình, ngưng thần tĩnh khí, tấu một

khúc.



Đêm thu không mây, ánh trăng như nước, vạn dặm giang

sơn, vô cùng xinh đẹp. Uyên ương bay về, suối nước thanh linh, cùng hoán ca,

chức phụ đảo luyện. Gió đêm như ca, trúc ảnh giống như múa, thư sinh ngồi bên

cửa sổ, ngâm nga thanh thanh. Lâu vũ thật mạnh, đèn đuốc huy hoàng, sĩ tử theo

án, múa bút thành văn……



Một khúc tấu xong, Ngô Tương mỉm cười: “Bêu xấu.” Ánh

mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, bên trong có thêm một tầng ý tứ hàm xúc.



Đám người Đào thị chưa mở miệng, Lâm Cẩn Dung dĩ nhiên

cười: “Ta thua.”



Không nói tài nghệ, lòng của nàng đã bại bởi Ngô

Tương. Khúc từ tâm sinh, khúc dạo đầu của Thu nguyệt rất tốt, tấu đến đoạn sau,

nàng đã hoàn toàn hòa nhập bản thân vào sự u sầu, bị nhốt ở bên trong, không

thể không chật vật cùng thương cảm. Mặc kệ nàng bơm hơi cho bản thân thế nào,

mặc kệ nàng cố gắng ra sao, cố gắng kiệt lực che giấu, ở trong lòng của nàng đều

để lại dấu vết không thể xóa nhòa, nàng đã dễ dàng bại bởi cảm giác này.



Ngô Tương thì không giống như vậy, hắn như thái dương

buổi sáng, hắn chói mắt vô cùng, đối với tương lai tràn ngập hy vọng. Nhân sinh

của hắn quang minh sáng lạn, rất xinh đẹp, thư sinh dưới ánh trăng hăng hái đọc

sách là hắn, người bên trong cao lầu múa bút thành văn tất nhiên cũng là giấc

mộng mà mỗi một sĩ tử như hắn có, trở thành rường cột nước nhà, vì vậy khúc sáo

thổi nên rất tự nhiên.



Thiên tài chính là thiên tài, huống chi lại là thiên

tài khắc khổ luyện tập. Lâm Cẩn Dung tin tưởng Ngô Tương mặc dù không thể rõ

ràng vì sao nàng suy nghĩ đăm chiêu như thế, nhưng hắn có thể hiểu vẻ u sầu của
nhiều sách quý, ta xem trúng một bộ, lại bị Lục Giam đoạt đi, tức giận đến chết

ta a……”



Lâm Cẩn Dung nghe hắn nói cao hứng, tâm tình cũng cảm

thấy tốt hơn, có điều hắn bỗng dưng nhắc tới Lục Giam, nghĩ đến Lục Giam vì

muốn bức nàng xin lỗi, không tiếc làm hỏng sách của Chư tiên sinh, lại sinh ra

vài phần chán ghét, khẽ nhíu mày nói: “Mọi việc đều có thứ tự đến trước và sau,

hắn sao có thể đoạt sách của huynh?”



Ngô Tương thấy nàng nói nghiêm túc, có chút xấu hổ

cười: “Cũng không phải đoạt, là ta đánh cược nên thua. Đúng rồi, muội có biết

không, hắn có tài nghệ tu bổ sách cổ tranh chữ vô cùng tuyệt diệu, cũng không

biết học từ đâu, bảo hắn làm thử cho ta xem, thế nhưng hắn lại không chịu, ta

muốn xem tay nghề của hắn có thật hay không, liền đem sách kia tặng cho hắn,

thật không ngờ, hắn quả nhiên có công phu đó……”



Lâm Cẩn Dung không khỏi ngẩn ra, Lục Giam lại có bản

lĩnh như thế? Thật buồn cười, nàng cho tới bây giờ cũng không biết. Nhưng mà,

điều này thì đâu có gì liên quan đến nàng? Khóe môi nàng hàm chứa ý cười, tiếp

tục hỏi Ngô Tương: “Thái Minh phủ có món gì ngon có gì vui để chơi không?”



Đáng thương người không thường xuyên xuất môn, Ngô

Tương cũng muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng: “Không có gì để chơi, nhưng đồ

ăn ngon lại không ít, a đúng rồi, có cửa hàng son bột nước rất được, nương ta

các tỷ muội đều bảo ta mua về, nếu nhà muội có người đến đó, muội có thể nhờ

người đó mua giúp về thử xem.”



Lâm Cẩn Dung phát hiện hắn không am hiểu mấy câu

chuyện phiếm này, nhanh chóng chuyển đề tài: “Dương Mạt trở lại Giang Nam, có

hay viết thư về không? Nàng thế nào rồi?”



Ngô Tương âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Có viết,

đúng rồi, nàng còn hỏi về muội, bảo muội có rảnh thì viết thư cho nàng, muội

viết xong sai người đưa qua nhà cho ta, thời điểm có người đến Giang Nam sẽ đưa

giúp muội……”



Lâm Tam lão gia ngáp dài đi đến cạnh cửa, vừa vặn nhìn

thấy Ngô Tương đứng cách Lâm Cẩn Dung một khoảng, bên cạnh nàng là Lâm Thận Chi

buồn ngủ mắt lơ mơ, một người nói chuyện cao hứng, một người nghe rất chuyên

tâm, một người còn trẻ có tài, một người lại xinh đẹp dịu dàng. Không khỏi liền

động tâm tư, vuốt cằm suy nghĩ, đây không phải nhân duyên tốt sẵn có sao?