Thế Hôn

Chương 94 : Tự rước lấy nhục

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


“Khụ! Đang nói cái gì vậy? Sao lại cao hứng như thế?”

Lâm Tam lão gia ho khan một tiếng, lúc lắc đi vào, mắt thấy Ngô Tương, càng

nhìn càng thích, nhìn Lâm Cẩn Dung cũng cảm thấy thuận mắt hơn bình thường.



Lâm Cẩn Dung đứng dậy nhường chỗ ngồi, rót cho hắn một

chén trà: “Đang nói về Dương Mạt.”



“Dương Mạt?” Lâm tam lão gia chỉ gặp Dương Mạt hai

lần, cũng không nhớ rõ, suy nghĩ hồi lâu, trong đầu mới hiện ra gương mặt mơ

hồ, liền hỏi Ngô Tương: “Là người nhà của cữu phụ ngươi chăng?”



Ngô Tương mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”



Lâm Tam lão gia vuốt ria mép bên môi, ánh mắt vòng vo

chuyển: “Ta nhớ rõ nàng năm rồi thường ở tại nhà ngươi?”



Ngô Tương lại gật đầu: “Mẫu thân không có nữ nhi, thập

phần yêu thương nàng, thường xuyên bảo nàng đến nhà chơi.”



Lúc Ngô Tương nói đến Dương Mạt, biểu tình vui sướng,

khẩu khí thân thiết, Lâm Tam lão gia nhận thấy rõ ràng, nói bóng nói gió: “Ta

nhớ rõ nàng cùng A Dung tuổi cũng xấp xỉ nhau, từ Giang Nam đến Bình Châu tuy

rằng không phải rất xa, nhưng cũng không gần, nàng là một tiểu cô nương tới tới

lui lui, trên đường đi thật không dễ dàng? Nàng thường xuyên tới ở nhà ngươi,

thân phụ mẫu của ngươi cũng chấp thuận sao?” Kỳ thật hắn muốn hỏi là, Dương Mạt

đã đính hôn hay chưa? Có thể đính ước với Ngô Tương, để hai nhà thân càng thêm

thân không?



Có bệnh sao, tự nhiên chú ý đến việc riêng của tiểu cô

nương nhà người ta, Ngô Tương nhìn thấy ánh mắt gian tà của Lâm Tam lão gia,

một bộ dáng liều mạng hỏi, vốn không thích thú, đành cau mày có lệ nói: “Cũng

không có gì.”



Lâm Tam lão gia lại hỏi: “Nàng lúc này còn ở nhà ngươi

không?”



Ngô Tương lại càng không bình tĩnh nói: “Không biết.”



Lâm Cẩn Dung vội ngắt lời: “Phụ thân, nương đến rồi,

ăn cơm không?”



Lúc ăn cơm thì không nói chuyện, Lâm Tam lão gia từ

nhỏ đã chịu sự giáo dục này, có điều hôm nay khác thường ngày, hắn có hứng thú

đối với Ngô Tương, trong chốc lát hỏi cái này, trong chốc lát hỏi cái kia, còn

khuyên Ngô Tương ăn món gì, ý tứ lấy lòng rất rõ ràng. Đào thị nhìn hắn vài

lần, hắn cũng không có cảm giác.



Ngô Tương ngày xưa được người khen ngợi thổi phồng đã

quen, ban đầu cũng không cảm thấy thế nào, nhưng hành động của Lâm Tam lão gia

quá mức rõ ràng, cùng với biểu tình xấu hổ cổ quái của Lâm Cẩn Dung cùng Đào
điểm thể diện cho người khác, không chút lưu tình, khiến người ta xấu hổ.” Lâm

Tam lão gia tuy không đáng tôn kính, nhưng cũng không nên trước mặt hạ nhân

khiến hắn mất mặt như vậy, đây là không nể mặt Lâm gia, nàng cũng mất thể diện.

Đào thị tâm có chút phai nhạt, thầm nghĩ chỉ mong thuận lợi đem người đưa đến

nơi rồi đưa trở về hoàn tất phó thác.



Cung ma ma cười gượng khuyên nhủ: “Phu nhân, hắn còn

trẻ, ngày thường chỉ biết đọc sách, không hiểu chuyện. Người cần gì phải so đo

với hắn?”



“Bất kể thế nào.” Đào thị nhẹ nhàng lắc đầu, tâm tình

càng xuống thấp: “Người trong nhà không bằng người khác, bị người khác xem nhẹ

cũng không tốt. Ta không những nể mặt Ngô gia, mà còn nể mặt của tẩu tử.”



Lâm Cẩn Dung dựa vào trong thành xe, yên lặng nhìn ra

ngoài cửa sổ, nhất thời không nói gì.



Đến chạng vạng, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, đồ ăn

đưa lên, Đào thị sai người đi thỉnh Ngô Tương đến ăn cơm, Ngô Tương quả nhiên

ra lệnh Nhiễm Mặc đến cáo lỗi, nói mình mệt mỏi, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi.

Lâm Tam lão gia hừ lạnh một tiếng, Đào thị trong lòng ẩn ẩn hiểu được là chuyện

gì xảy ra, đơn giản gọi người khác làm một phần đưa đến trong phòng hắn, sau đó

cũng không hỏi thêm gì.



Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy mệt mỏi nói không nên lời,

ăn cơm xong liền đi nghỉ sớm. Vừa tỉnh lại, nắng đã lên, theo thường lệ đến bàn

ăn, gọi Lệ Chi đi thỉnh Ngô Tương đến ăn cơm, Lệ Chi trở về, nhỏ giọng nói:

“Ngô Nhị thiếu gia thức dậy sớm, đã ăn xong.”



Lâm Tam lão gia mặt lại trầm xuống, cười lạnh một

tiếng, kỳ quái nói: “Chất nhi nhà mẹ đẻ của tẩu tử ngươi thật đúng là thanh

cao, xem thường chúng ta chăng?! Có gì hay chứ? Ta thật muốn xem hắn cuối cùng

có thể thành bộ dáng gì đây? Tài tử thì rất giỏi a? Có tài không đức vẫn không

đáng giá.”



Đào thị trầm mặc không nói lời nào, gắp một chân gà

cho Lâm Thận Chi, phân phó nói: “Được rồi ăn cơm đi, mau mau lớn lên a.”



Lâm Cẩn Dung trước hết ăn xong, đứng dậy nhìn nhóm ma

ma đem mấy thứ vụn vặt của nàng cùng Đào thị thu dọn lên xe, kiểm tra xong, lại

thấy Lệ Chi mang một quyển sách tới: “Tiểu thư, đây là sách Ngô Nhị thiếu gia

bảo nô tỳ đưa cho người, nói là người muốn đọc chơi. Hôm qua buổi tối có đến,

nhưng người đã ngủ…… Nói người nếu còn muốn đọc sách khác, nhớ rõ nói với hắn.”



Lâm Cẩn Dung suy nghĩ nhìn quyển sách kia, trầm mặc

hồi lâu, thản nhiên cười, tùy tiện đưa cho Lệ Chi: “Ngươi thay ta giữ quyển

sách này đi, lúc nào ta muốn đọc sẽ hỏi ngươi.” Làm gì đây? Thuận theo tự nhiên

là tốt nhất.