Thế Hôn

Chương 95 : Thanh châu

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Trong lộ trình kế tiếp, Lâm Tam lão gia không hề tìm

phiền toái, Đào thị lạnh tâm, Lâm Cẩn Dung không còn để ý, chỉ như cũ theo lễ

sai người đến hỏi Ngô Tương [ăn, mặc ở, đi lại] cần gì không, nếu có, thì sẽ

hết sức chu đáo, nếu không, cũng không cưỡng cầu. Ban đầu bọn hạ nhân cảm thấy

không khí có chút kỳ quái, lúc sau đã quen cũng không để ý nữa, Ngô Tương lại

mừng rỡ tự do tự tại, vì thế mọi người bình an vô sự đến Thanh châu.



Xa xa thấy tường thành Thanh châu, Đào thị nhiều năm

chưa từng về nhà thăm viếng kích động ẩm ướt hốc mắt. Lâm Thận Chi lại ghé vào

bên cửa sổ hưng phấn kêu lên: “Nơi này chính là nhà cữu phụ sao? Nơi này chính

là nhà của Đại biểu ca sao?”



“Đúng vậy.” Đào thị kéo áo choàng phủ lên người hắn,

trìu mến sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Con phải nhớ kỹ, cữu phụ đối đãi

với con rất tốt, ngày sau cần phải thường xuyên qua lại, cần đến thăm hắn cùng

cữu mẫu.”



Lâm Thận Chi còn nói: “Còn có Tam tỷ tỷ cùng Đại biểu

ca.”



Đào thị kiêu ngạo mà nở nụ cười, quay đầu nhìn Lâm Cẩn

Dung cười nói: “Nhìn xem tiểu lão Thất của chúng ta, cũng rất hiểu chuyện.”



Ngô Tương điều khiển ngựa chạy tới, cúi người hỏi Lâm

Thận Chi: “Tiểu Thất đệ, muốn cưỡi ngựa không? Ta mang đệ đi trước một bước.

Không chừng Đại biểu ca đã sớm chờ ở phía trên.”



Lâm Thận Chi nóng lòng muốn thử, trộm dò xét sắc mặt

của Đào thị, Đào thị ôn hòa cười, thay hắn từ chối Ngô Tương: “Thôi, hắn đêm

qua gặp gió lạnh, bị cảm nhẹ, nếu bây giờ ra cưỡi ngựa sẽ không tốt. Còn không

cám ơn Ngô Nhị ca?”



Ánh mắt đen láy tỏa sáng của Lâm Thận Chi nhất thời

trở nên ảm đạm, ủ rũ ba ba cảm tạ một tiếng: “Đa tạ Ngô Nhị ca, huynh đi trước

đi, chúng ta sẽ đến sau.”



Đã nhiều ngày, Lâm Thận Chi không chủ động tìm đến

mình chơi đùa, những người khác ở Lâm gia cũng có ý thức cùng mình bảo trì

khoảng cách…… Hắn cũng không phải nhằm vào bọn họ, bất quá chỉ chán ghét Lâm

Tam lão gia hỏi đông hỏi tây thôi, nếu phải nhẫn nhịn, thật sự cũng rất khó

chịu. Ngô Tương nhìn Đào thị, lại nhìn Lâm Thận Chi, có chút khó xử, dùng sức

kẹp bụng ngựa: “Ta đây đi trước dò đường.” Nói xong nhanh như chớp chạy đi.



“Nương, con muốn cưỡi ngựa.” Lâm Thận Chi ghé vào

trước cửa sổ trông mong nhìn bóng dáng của Ngô Tương, vẻ mặt ủy khuất.



Đào thị thở dài, xoa đầu của hắn, ôn nhu nói: “Đợi khi
môi nói: “Tại sao tẩu lại gầy như vậy?”



“Không có việc gì, không có việc gì.” Ngô thị nhanh

khuyên nhủ nàng: “Đừng khóc nữa, khiến hài tử chê cười kìa.” Rồi hướng sự chú ý

của Đào thị về phía sau cười nói: “Bọn nhỏ còn chưa cùng tới chào hỏi cô dượng

cùng biểu tỷ đệ đúng không?”



Vì thế mọi người đều tiến lên chào hỏi, Ngô Tương lẳng

lặng đứng ở một bên, để Lâm Cẩn Dung, Lâm Thận Chi cùng biểu tỷ muội và biểu đệ

Đào gia thi lễ xong, mới tiến lên cùng Ngô thị hành lễ vấn an.



Ngô thị thấy thân chất nhi có bản lĩnh, vô cùng vui

mừng, không khỏi lôi kéo hỏi thăm, nhưng cũng không hề vắng vẻ đám người Đào

thị, nhẹ nhàng vỗ bả vai tiểu nhi tử Phượng Cử: “Dẫn tiểu Thất đệ đi chơi đi.”

Rồi dẫn mọi người đi vào bên trong, tùy ý nói vài đề tài khiến mọi người đều

cảm thấy hứng thú, ai cũng có thể tham gia, nhất thời không khí sung sướng náo

nhiệt.



Lâm Cẩn Dung xem ở trong mắt, lại cảm thán một lúc,

cữu mẫu làm việc luôn chu toàn, luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió

xuân, không để một ai cảm thấy bị vắng vẻ, đây mới là tư cách của đương gia chủ

mẫu. Đang nghĩ tới, hai tiểu thư nhà Đào gia, Đại tiểu thư Phượng Khanh, Tam

tiểu thư Phượng Tường, một trái một phải ôm cánh tay nàng, véo nhẹ hai má nàng,

thân thiết nói: “Tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi.”



Lâm Cẩn Dung nhìn hai biểu tỷ, tâm tình vô cùng tốt,

cũng véo nhẹ hai má nàng nói: “Các tỷ vẫn vậy, vài năm không thấy, vẫn cứ thích

véo má của ta.”



Tuổi của Đào Phượng Khanh xấp xỉ với Lâm Cẩn Âm, cũng

chờ Đào Phượng Đường thành thân sẽ xuất môn, đã sớm đi theo Ngô thị quản gia,

hào phóng mạnh mẽ, một tay nắm tay Lâm Cẩn Dung, cười nói: “Ra vẻ cái gì, tiểu

nha đầu có thêm mấy chục năm nữa vẫn là tiểu nha đầu, ta vẫn véo má của muội.

Nhưng muội lại không được véo mặt của ta.”



Tam tiểu thư Phượng Tường ha ha cười, cũng đè tay kia

của Lâm Cẩn Dung lại, tiếp tục véo má nàng: “Ta cũng vậy, có thể véo má muội,

nhưng muội không thể véo má ta.”



Lâm Cẩn Dung vốn còn muốn giả bộ rụt rè, giờ phút này

rốt cuộc không thể giả bộ nổi, cùng các nàng cười đùa: “Chờ tỷ tỷ ta đến véo

hai má của các tỷ xem!”