Thế Hôn

Chương 96 : Phó thác

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Ngô thị sinh hạ ba nữ nhi và hai nhi tử, Nhị tiểu thư

vừa sinh ra liền chết non, chỉ còn lại có hai nữ nhi và hai nhi tử, người người

đều chịu ảnh hưởng của Đào gia, thanh tú cao lớn, nam thì dáng vẻ đường đường,

nữ thì xinh đẹp hoạt bát, ngồi ở đó, thật sự là rất đẹp mắt.



Đào thị khen một hồi, lần lượt gọi từng người lên tặng

lễ vật gặp mặt. Lễ gặp mặt được chuẩn bị thật chu đáo, nam hài tử mỗi người một

đôi ngọc bội, và một nghiên mực đoan khê thượng phẩm; Nữ hài tử là một đôi châu

sai hồng san hô, một bộ khuyên tai mật sáp, lại cố ý thỉnh người từ Thái Minh

phủ mang về vật liệu may mặc, giống như muốn đem những gì lúc trước ca ca và

tẩu tử đối đãi với mình hoàn trả lại vậy. Lâm Tam lão gia muốn giữ thể diện,

lại tặng cho huynh muội Đào gia mỗi người một đôi bút lông bên trong hộp gỗ

khắc hoa văn lưu ly.



Lâm Cẩn Dung đem hài Lâm Cẩn Âm tự tay làm đưa lên.

Ngô thị cùng Đào Thuấn Khâm có một đôi đi trong nhà một đôi đi ra ngoài, trên

mặt hài thêu ngũ phúc phủng thọ, dùng chỉ hợp màu, thợ khéo tinh mỹ, những

người còn lại, bao gồm Đào Phượng Đường đều có một đôi, duy độc không giống là,

hài của Đào Phượng Đường thêu hai chữ bình an, còn bị Đào Phượng Cử mười tuổi

ồn ào đòi đổi, chọc cho tất cả mọi người cười vui.



Ban đêm, Đào gia thiết gia yến, mọi người dùng cơm, ôn

chuyện nói giỡn. Yến hội qua một nửa, Đào thị uống có chút say, lôi kéo Ngô thị

thấp giọng nói chuyện: “Nếu không phải các người che chở ta, ta chỉ sợ lúc này

còn đang nằm trên giường……” Nói xong còn có chút nghẹn ngào.



Lâm Cẩn Dung vội ngăn cản nàng: “Nương, ngày mừng nói

chuyện này để làm gì? Đừng uống nữa.” Rồi đoạt bầu rượu trong tay nàng, tiếp

nhận khăn nóng nha hoàn đưa tới, lau mặt lau tay cho nàng, lại ép nàng uống một

ly trà tỉnh rượu.



Đào thị cũng theo ý của nữ nhi, để nữ nhi hầu hạ mình,

thoải mái mà nhìn Ngô thị cười: “Nhìn xem, hiện tại nha đầu kia luôn quản ta

a.”



“Thật sự là một cô nương tốt.” Ngô thị hí mắt cười:

“Ta xem như đã yên tâm. Lúc trước nhìn nha đầu kia cả ngày luôn yên lặng, bộ

dạng lại gầy yếu, luôn lo lắng nàng tức giận cũng không dám lên tiếng. Bắt đầu

từ lễ chúc thọ của lão thái thái nhà muội vào năm ngoái, đến bây giờ, thật sự

là yên tâm.” Lời còn chưa dứt, Đào Tam tiểu thư Phượng Tường cũng tiếp nhận

khăn nóng nha hoàn đưa tới để nàng lau mặt, làm nũng nói: “Nương, đừng hâm mộ

cô cô, người còn có con a.”



Đại tiểu thư Phượng Khanh sai người dọn đồ ăn nguội

xuống thay bằng đồ ăn nóng, cũng đến vô giúp vui, hai tỷ muội vây quanh Ngô

thị, lau mặt lau tay, ôn nhu vô cùng. Ngô thị tâm tình tốt, cười nói: “Nhìn
Đào thị nói: “Tiểu hài tử, không phải chuyện của con.

Con lại đây, ta có mấy câu muốn căn dặn, con có thể ra ngoài nhìn ngắm, nhưng

nên để Cung ma ma đi theo, hết thảy đều nghe lời Đại biểu ca cùng Cung ma ma,

không được hồ nháo, không được chạy loạn, không được để Đại biểu ca cùng biểu

tỷ chọc phiền toái, trông chừng Thất đệ cho tốt.”



Lâm Cẩn Dung thầm nghĩ, có lẽ Đào thị cũng không thể

quyết định ngay lập tức việc hôn sự của Lâm Diệc Chi, cũng không gấp, liền cười

đáp ứng, cam đoan nhất định sẽ đem Lâm Thận Chi toàn tu toàn vĩ (quang minh chính đại) trở về,

tuyệt đối không chọc phiền toái.



Đào Phượng Tường cũng cam đoan sẽ trông chừng Lâm Cẩn

Dung, Ngô thị cười nói: “Con bớt lo chuyện đi? Không được khuyến khích muội

muội của con.”



Đào Phượng Đường cười hì hì đi vào: “Tốt lắm, đều giao

cho con, cam đoan đem các đệ đệ muội muội yên ổn mang về.”



Thấy các hài tử đi ra ngoài, Đào thị lại đè thấp thanh

âm nói với Ngô thị: “Tẩu tử, có chuyện ta muốn nhờ tỷ, A Dung không còn nhỏ,

cũng đã đến tuổi tìm hôn sự để đính ước. Nha đầu kia tướng mạo tuy được, nhưng

lại có chủ kiến, làm mấy chuyện đều là chưa tới phút cuối cũng không chịu

ngừng, rất ngoan cố. Tỷ xem xem, ở Thanh châu này có nhà nào phúc hậu giàu có,

tuổi tác lại tương đương hay không? Không cầu tiến sĩ gì đó, giống như Phượng

Đường rộng lượng săn sóc có năng lực là tốt rồi.”



Ngô thị khó xử nâng cằm nói: “Nếu là hôn sự cho người

ngoài, ta há mồm có thể nhắc tới, nhưng đối với ngoại chất nữ nhi, trong khoảng

thời gian ngắn cũng chưa thể tìm ra, phải từ từ hỏi thăm mới được. Ở Bình châu

không có nhà nào thích hợp sao? Dưỡng tử kia của Cô phu nhân nhà muội đã đính

ước rồi ư? Không đính ước với nhà Lục sợ là lão thái thái không chịu?”



“Thật sự là buồn cười, có phải do hắn tuyển lựa đâu.”

Đào thị căm giận nói: “Chắc hẳn đã gần như xong rồi.”



Ngô thị hiếu kỳ nói: “Hoa rơi vào nhà ai a?”



Đào thị ha ha cười: “Tẩu tử có thể hình dung, hài tử

Lục Giam kia quả nhiên bộ dạng tuấn tú như hoa, nếu không có gì phát sinh, có

lẽ sẽ là Nhị phòng. Đại phòng đã tính đính ước cho Ngũ tiểu thư với biểu ca của

nhà cữu phụ. Lúc trước tranh đoạt gay gắt a, tẩu không biết nha……”



Hai người càng nói càng hăng, nói đến chỗ cao hứng lại

cười ha ha.