Thế Hôn

Chương 97 : Ngẫu ngộ

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lâm Cẩn Dung hỏi Đào Phượng Đường: “Đại biểu ca, chúng

ta hôm nay sẽ đi đến các cửa hàng sao?”



Đào Phượng Đường cười nói: “Chính là đi dạo trên phó,

người bên trong cửa hàng phức tạp, không thích hợp để các muội đến đó.”



Lâm Cẩn Dung khó hiểu: “Vì sao?”



Đào Phượng Tường hướng nàng làm biểu tình hung ác, hù

dọa nói: “Người Đại Vinh dã man lắm, bên trong còn có ác nhân sung quân lưu

xứng, trên mặt đầy vết sẹo, thấy tiểu thư như muội ánh mắt cũng không chớp, sẽ

đuổi theo tận hai con phố, còn có thể lật tung đấu lạp của muội lên, muội không

sợ sao?”



Lâm Cẩn Dung cũng không tin: “Nếu tệ như vậy, biểu tỷ

sao lại biết?”



“……” Đào Phượng Tường nhất thời nghẹn lời, lập tức

đúng lý hợp tình nói: “Ta lúc đó là mặc quần áo nam tử đứng cạnh phụ thân, còn

có Đại ca cùng đi, bên cạnh vây quanh hơn mười gã sai vặt quản sự, tất nhiên

không sợ.”



Lâm Cẩn Dung cực kỳ hâm mộ nói: “Thật tốt. Ta lúc

trước nhất định muốn đến các cửa hàng để có thêm kiến thức, hiện tại xem ra đời

này sợ là cũng không có cơ hội. Không biết về sau ta còn cơ hội tới Thanh châu

nữa hay không?” Vừa nói vừa liếc nhìn Đào Phượng Đường, vẻ mặt đáng thương.



Đào Phượng Đường mềm lòng, thấp giọng nói: “Muội đừng

nghe Tam biểu tỷ nói bừa, nàng cố ý hù dọa muội thôi. Nữ tử trong các cửa hàng

tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có, có điều lần này không

thể đến đó, ta muốn trông nom các muội, còn phải quản Ngô Tương, đã quá sức

rồi. Ngày khác đi.”



Ngày khác là ngày nào, ai biết Đào thị sẽ ở lại chỗ

này mấy ngày đây? Nàng còn phải thay Lâm Diệc Chi tìm hôn sự, hiện tại bắt lấy

cơ hội mới là điều thực tế nhất. Lâm Cẩn Dung kéo áo Đào Phượng Tường thấp

giọng năn nỉ: “Tam biểu tỷ……”



Đào Phượng Tường vốn cũng muốn đến cửa hàng, lại sợ bị

trách cứ, chỉ đẩy nàng ra nói: “Không nên hỏi ta, lời của ta cũng không có

trọng lượng. Dù sao ta sẽ không nói lung tung là được.”



Lâm Cẩn Dung vẻ mặt càng tỏ ra đáng thương: “Đại biểu

ca, năm trước lúc huynh đến nhà ta, huynh đã đáp ứng sẽ thỏa mãn một yêu cầu

của ta, huynh còn nhớ rõ không?” Khi đó Đào Phượng Đường vụng trộm mang lễ vật

đến cho Lâm Cẩn Âm, nhờ nàng với Lâm Cẩn Âm, nàng liền nhân cơ hội nói ra yêu

cầu nhỏ đó, hiện tại đúng là thời điểm nên dùng đến.


Lâm Cẩn Dung hôm nay mặc áo cẩm nhu xanh ngọc, váy dài

xanh biếc, sắc thái đồng nhất, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, căn bản không thể dùng

được trâm này, cũng không nể mặt Ngô Tương, rõ ràng lắc đầu: “Trâm này không

thích hợp ta, nhìn hơi già, có thể tặng cho tổ mẫu.”



Cung ma ma ở một bên nhìn, mỉm cười, tiếp tục cùng

Tống ma ma tán gẫu.



Quả nhiên là đắc tội người khác, Ngô Tương không khỏi

xấu hổ, không biết nên nói tiếp thế nào.



Lại nghe có người bên cạnh hơi hơi châm chọc cười nói:

“Di, Ngô Nhị thiếu gia khi nào thì đổi nghề sang bán châu sai vậy?”



Lâm Cẩn Dung nghe thấy thanh âm này, toàn thân đều

căng thẳng, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lục Giam dẫn theo Trường Thọ, cười nhẹ

đứng ở ngoài cửa hàng, ánh mắt hơi châm chọc, tới tới lui lui trên người nàng

cùng Ngô Tương có vẻ băn khoăn. Người này không phải đang ở Thái Minh phủ, lại

bị Lâm Ngọc Trân phái người tới đón về sao? Tại sao lại chạy đến đây? Quả thật

chính là âm hồn bất tán. Lâm Cẩn Dung đạm mạc quay đầu, cũng không thèm liếc

hắn một cái. Nhưng Cung ma ma cùng Lệ Chi đều kinh ngạc hô một tiếng: “Biểu

thiếu gia, sao người còn ở đây?”



Ngô Tương cũng giật mình hé miệng, chỉ vào Lục Giam

thất thanh nói: “Ngươi, ngươi sao còn ở đây?”



“Ngươi tới được, sao ta lại không thể?” Lục Giam hướng

Cung ma ma cùng Lệ Chi cười nhẹ gật đầu một cái, vung áo choàng, hướng Lâm Cẩn

Dung đi qua, nhẹ nhàng lướt qua mấy trâm cài trong hộp gỗ hoa văn lưu ly, rồi

hèn mọn thu hồi tay: “Ta còn tưởng cái gì, đáng để các ngươi ở trong này hồi

lâu. Đằng trước có cửa hàng có nhiều đồ đẹp hơn so với ở đây.”



Lâm Cẩn Dung thấy hắn sẽ tức giận, nàng thật sự không

thể hiểu nổi, trên đời này sao lại có người da mặt dầy như vậy, rõ ràng hiểu

được người ta chán ghét hắn, hắn còn cố tình lấn tới. Lập tức nghiêm mặt, cầm

lấy cây trâm xanh biếc kia cùng mấy chiếc khác cất cao giọng nói: “Chủ quán,

giúp ta bọc lại, ta đều lấy.”



Nàng mặc dù không tỏ thái độ gì, Lục Giam theo bản

năng cảm nhận được sự lãnh đạm cùng bài xích của nàng, cũng không cùng nàng nói

chuyện, quay đầu cười nói với Ngô Tương: “Ta ở bên ngoài thấy Nhiễm Mặc, vừa

bước vào, quả nhiên nhìn thấy ngươi ở trong này bán châu sai.” Rồi vung tay

lên, ống tay áo phất một cái, bất động thanh sắc đẩy hộp lưu ly đựng trâm cài

trước mặt Lâm Cẩn Dung rơi xuống.