Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 105 : Đã được định trước

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Mèo ™



Lúc nửa đêm, Khúc Khinh Cư đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, chân bị chuột rút khiến nàng đau đớn khó chịu, dường như từng sợi gân không ngừng co rút ở bắp chân và bàn chân nàng.



"Khinh Cư, sao vậy?" Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Hạ Hành chợt tỉnh lại, nhận thấy trán người bên cạnh rịn đầy mồ hôi lạnh, mượn ánh nến trong góc tường, thấy sắc môi của nàng cũng tái nhợt, lập tức ngồi dậy, vội vàng gọi người vào.



Sau một hồi ồn ào náo động, chân của Khúc Khinh Cư được các ma ma xoa bóp nên không còn bị chuột rút nữa. Mệt mỏi xoa xoa trán, bây giờ nàng cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được.



"Xin hoàng thượng đừng quá lo lắng, những nữ nhân khi mang thai, có lúc sẽ xuất hiện triệu chứng tay chân bị rút gân như thế này, thường ngày chú ý bồi bổ thân thể, qua một đoạn thời gian là ổn thôi." Ma ma thấy sắc mặt hoàng thượng vẫn không tốt lắm, liền thận trọng lựa lời, nói: "Nếu lại bị như thế, nên bảo người ấn huyệt xoa bóp cho nương nương, có thể sẽ nhanh khỏi.”



Vẻ mặt Hạ Hành hơi hoà hoãn, thấy dáng vẻ không có tinh thần của Khúc Khinh Cư, liền nói: "Chuyện này trẫm sẽ phái y nữ ở Thái y viện làm, các ngươi đều lui ra cả đi." Mặc dù hắn không hiểu y thuật, nhưng cũng biết trên cơ thể người có rất nhiều huyệt vị, nếu lỡ tay ấn sai chỗ nào đó, sẽ rất có hại với nữ nhân có thai và thai nhi.



Ma ma và đám người Mộc Cận thận trọng lui ra, đợi sau khi ra khỏi cửa, bọn họ mới thở phào một hơi, sắc mặt của hoàng thượng mới vừa rồi thực sự quá đáng sợ, làm cho bọn họ sợ đến không dám thở mạnh.



"Ngủ không được à?" Hạ Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Khúc Khinh Cư, một lúc lâu sau vẫn thấy nàng còn thức, liền hỏi: "Còn khó chịu lắm sao?"



Khúc Khinh Cư lắc lắc đầu, đổi một tư thế khác: "Không ngủ được."



"Sao vậy?" Hạ Hành kéo chăn lên, đắp kín cho hai người. "Vừa hay ngày mai ta không cần vào triều, bây giờ cùng thức hàn huyên với nàng vậy.” Ngày mai sẽ bắt đầu phong bút đóng triều, trên thực tế Hạ Hành còn một số chuyện cần phải làm, nhưng vì để an ủi người bên cạnh, đương nhiên hắn sẽ không nói những thứ này.



Khúc Khinh Cư không có hứng tán gẫu lắm, nhưng thấy bộ dáng hào hứng bừng bừng của đối phương, không thể làm gì khác hơn, nói: "Tán gẫu cái gì?"



"Tùy tiện nói gì cũng được." Hạ Hành cố gắng nhịn cơn buồn ngủ xuống, cố không há miệng ngáp. "Ví dụ như những chuyện lúc nhỏ của nàng, hoặc là những món đồ mà nàng thích."



Khúc Khinh Cư sửng sốt hồi lâu, thở dài nói: "Có rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa, trước kia ta rất ít có cơ hội ra khỏi nhà, sau khi lớn lên một chút, cũng chỉ có cửu mẫu dẫn ta đi gặp người ngoài, nhưng dù sao ta cũng không thể thường xuyên ở bên cạnh cửu mẫu được. Sau sự kiện Điền Gia và Khúc gia trở mặt nhau, thì ta lại càng ít được gặp người hơn. Cho nên từ nhỏ đến lớn, ta chỉ trôi qua những tháng ngày lặng lẽ vậy thôi, không có gì đáng nói."




Vừa bước sang thời khắc năm mới, pháo hoa bên ngoài đại điện được bắn lên trời, nổ tung thành những đoá hoa lửa xinh đẹp toả khắp trên bầu trời hoàng cung.



Khúc Khinh Cư nhìn ra ngoài điện, vừa hay nhìn thấy từng chùm pháo hoa đang bung toả, đẹp không tả xiết.



"Thích không?" Hạ Hành vươn tay ôm nàng vào lòng. "Ta dẫn nàng ra ngoài xem."



Khúc Khinh Cư đưa tay cho hắn nắm, hai người cùng nhau đi ra ngoài điện, đứng trên đài cao, nhìn pháo hoa không ngừng được bắn lên trời, bung toả thành nhiều màu sắc sặc sỡ, cảm xúc lâng lâng như đang mơ.



Sau lưng hai người, đám người tham gia yến tiệc cũng cùng đi theo ra ngoài, tất cả mọi người đều thấy đế hậu tay trong tay, dưới màn pháo hoa rực rỡ, bóng lưng của hai người giống như một bức họa.



Vệ Thanh Nga đứng bên cạnh Hạ Kỳ, tầm mắt nàng ta vẫn rơi vào hai bàn tay từ đầu đến cuối nắm chặt không buông của Đế hậu, dường như lại nhìn thấy đêm giao thừa năm trước, hình ảnh Khúc Khinh Cư một thân áo đỏ từ trên bậc thang này từng bước từng bước đi xuống, còn Hoàng đế lúc đó vẫn còn là vương gia tiến lên giơ tay ra đón Khúc Khinh Cư.



Thì ra hình ảnh đó nàng ta vẫn chưa quên, thậm chí còn khắc sâu trong tim.



Pháo hoa khi đó, hình như cũng rực rỡ như đêm hôm nay, nhưng những gì nàng ta có thể nhớ, chỉ là đôi tay ấm áp không nhịn được mà giơ ra đón lấy Khúc Khinh Cư.



Có lẽ có một số chuyện, đã được định trước từ lâu.



Tựa như nàng ta và Hạ Kỳ, Khúc Khinh Cư và Hoàng đế, Tần Bạch Lộ và Thụy vương.



Hết chương 105



**********