Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 108 : Tranh Đế sủng không bằng tranh Hậu sủng

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Gà



Hoàng trưởng tử Điện hạ là đứa con nối dòng duy nhất hiện nay của hoàng thượng, tất cả mọi người đều biết, vị trí hoàng trưởng tử này có ý nghĩa quan trọng thế nào, cho nên lễ tắm ba ngày của hoàng trưởng tử Điện hạ, những người tham dự đều chuẩn bị thêm bồn ngụ ý Cát Tường, tỏ vẻ bọn họ xem trọng hoàng trưởng tử.



Bởi vì hoàng hậu còn đang trong tháng, nên hoàng trưởng tử do hai vị Thái hậu tự mình ôm ra, mà hoàng thượng cũng ngồi từ đầu tới cuối, ai cũng nhìn ra được những người đứng đầu trong cung xem trọng hoàng trưởng tử.



Sau lễ tắm ba ngày, một số mệnh phụ có thân phận may mắn nhìn thấy hoàng trưởng tử vài lần, khi ra cung liên tục tán thưởng dáng vẻ hoàng trưởng tử tốt thế nào, tướng mạo có phúc khí ra sao.



Người không có thân phận đến bên cạnh thái hậu cũng tán thưởng theo, tựa như nói chậm sẽ đắc tội với ai vậy.



Trong kinh càng ngày càng nhiều người bắt đầu tâng bốc người Điền gia, nhưng làm người ta ngoài ý muốn là, Điền gia càng ngày càng thấp, ngay cả phu gia của thứ nữ Điền gia đã xuất giá cũng thấp. Sau khi hành động lần này của Điền gia truyền vào tai Hạ Hành, ngược lại hắn càng có cách nhìn tốt về Điền gia, không lâu sau đã mượn một cơ hội thưởng cho Điền gia vài thứ, ám chỉ hắn vô cùng hài lòng với hành động của người Điền gia.



Từ trước đến nay Kinh thành là nơi phồn hoa, hai bên ngã tư đường cũng không thể thiếu người bày quầy buôn bán, cho nên nhóm chủ quán nhìn thấy một xe ngựa vải tơ màu vàng sáng cao to chạy như bay qua, đã biết đây là người trong cung tuyên chỉ, ngẫu nhiên nói với khách thêm vài câu.



"Sau khi hoàng hậu nương nương sinh hạ hoàng trưởng tử, Kinh thành chúng ta cũng náo nhiệt lên." Ông chủ một quán bánh bao cười hề hề lấy lá sen bọc bánh bao hấp, đưa cho khách trước mắt: "Chúng ta cũng có thể dính chút không khí vui mừng."



Tâm trạng Khúc Vọng Chi phức tạp nhìn bánh bao nhân cải trắng trong tay, quay đầu nhìn tuấn mã đã đi xa, nghi hoặc nói: "Con hẻm đó hình như là phủ Trung Nghĩa công?"



"Đúng vậy, Trung Nghĩa công là một quan tốt, lại là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương, trong cung có ban gì đó cho phủ Trung Nghĩa công, không phải rất bình thường sao?" Ông chủ bỏ bánh bao vào lồng hấp, cúi đầu nhìn lửa trong bếp lò, đắc ý nói: "Hoàng hậu nương nương còn từng mua trứng mặn [1] đại tỷ ta bán đấy, hiện giờ trong kinh không ít quý nhân đến nếm thử trứng mặn của đại tỷ nhà ta, đều khen ngợi hương vị trứng mặn của đại tỷ nhà ta, nếu vị khách quan này có hứng thú, cũng đi mua hai cái nếm thử đi." Ông chỉ sạp trứng mặn phố đối diện, vẻ mặt vinh dự.



[1] trứng mặn卤蛋,: là một món ăn nhé, mình kèm hình bên dưới. https://www.xinshipu.com/zuofa/65164



Khúc Vọng Chi quay đầu nhìn lại, quả thật thấy không ít người vây quanh cái sạp đó mua trứng mặn, thậm chí còn có mấy người gã từng gặp qua, hình như là vài quản gia trong các thế gia.



"A, đây không phải là Khúc đại thiếu gia sao?" Một học trò thiếu niên mặc áo bào thư viện Đông Sơn nhởn nhơ ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Khúc Vọng Chi, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng: "Hôm nay là ngày lành gì đây, ta lại có vinh hạnh nhìn thấy Khúc thiếu gia tự mình đến mua bánh bao?"



Gã sai vặt kéo dây cương ngựa của thiếu niên quy củ chắp tay nói: "Tiểu nhân bái kiến Khúc thiếu gia."
"Sao có thể để một mình ta hưởng thụ nước tiểu đồng tử của nhi tử chứ, Khinh Cư cũng nên trừ tà đi." Hạ Hành đè người dưới thân, đưa tay sờ eo đã khôi phục rất khá: "Đều nói nữ tử sinh xong sau lưng sẽ trở nên thô, sao vòng eo Khinh Cư vẫn mềm mại như thế?" Nói xong, hôn trộm lên mặt Khúc Khinh Cư một cái.



Khúc Khinh Cư giơ tay cản hắn, ngược lại bị một bàn tay hắn ngăn lại, tay kia thì nhân cơ hội chui vào vạt áo của nàng.



Ở bên ngoài đám người Mộc Cận Tiền Thường Tín chờ khi trong phòng truyền đến tiếng cười đùa của hai vị chủ tử, ý bảo hầu hạ nhân lui ra ngoài cửa, sau đó cúi đầu ngắm hoa văn trên mặt đất.



Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, hoàng thượng và hoàng hậu mới đi ra một lần nữa, hai người đều thay bộ y phục mới, thoạt nhìn tâm tình rất không tệ.



Đám người Tiền Thường Tín vội hầu hạ dâng bữa trưa lên, hắn ta thấy hôm nay hoàng thượng tự mình ân cần gắp thức ăn cho hoàng hậu nương nương, ngẫm nghĩ, đại nhân tiền triều chỉ sợ không ai có thể tưởng được hoàng thượng sẽ có một mặt như vậy đâu nhỉ?



Nhìn hoàng hậu nương nương yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của hoàng thượng, song thế gian khó tìm thấy một nữ nhân nào xem hoàng thượng như người thường, hoàng hậu xem như là thế gian hiếm có rồi.



Mặt trời chiều ngã về tây, trong cung Ngọc Bình rất náo nhiệt, hóa ra hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thưởng không ít thứ, khiến trên dưới trong cung đều vô cùng vui sướng.



Giang Vịnh Nhứ nhìn những vật quý hiếm này, cười thưởng vài thứ cho hạ nhân hầu hạ bên cạnh, sau đó bảo Ngải Lục cất mấy thứ đó vào tư khố, rốt cuộc tảng đá trong lòng đã thật sự rơi xuống đất.



Xem ra hoàng hậu nương nương đã chấp nhận mình, sau này nàng ở trong cung xem như đã có chỗ để dựa vào rồi.



"Thật không ngờ hoàng thượng sẽ thưởng nhiều như vậy." Ngải Lục có chút vui vẻ nói: "Xem ra trong lòng hoàng thượng vẫn có chủ tử ngài."



"Nha đầu ngốc này, hoàng thượng đang khích lệ ta thức thời." Khóe môi Giang Vịnh Nhứ nâng lên: "Đừng suy nghĩ mấy chuyện vô dụng này nữa, đi truyền bữa tối lên đi."



Thậm chí hôm nay hoàng thượng còn hạ chỉ ân chuẩn cho nàng có phòng bếp nhỏ của riêng mình, cái này đại biểu cho hiện tại nàng đã chân chính trở thành người đứng đầu một cung.



Cứ khăng khăng tranh Đế sủng không bao giờ đến thì có ý nghĩa gì, không bằng đi tranh sủng ái của hoàng hậu, mỗi ngày có thể thanh nhàn, còn có thể an ủi, cớ sao không làm?