Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 107 : Sinh con

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Mèo ™



Lục Ngọc Dung quỳ nghe quan Lễ bộ đọc thánh chỉ xong, sau đó cùng người nhà cung kính dập đầu tạ ơn, nhìn phụ thân nhận thánh chỉ từ tay quan Lễ bộ, thái độ không vui không giận, khiến người khác không nhìn ra rốt cuộc nàng có ý kiến gì với thánh chỉ ban hôn này hay không.



Chờ sau khi quan Lễ bộ rời đi, Lục phu nhân buồn rầu nhìn thánh chỉ: "Lão gia, làm sao bây giờ, tính tình của Thụy Quận Vương...." Tính tình Thụy Quận Vương như thế nào, trong kinh thành không ai không biết, gả con gái cho người như vậy, có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp được sao?



Đừng nói tới hoàng thượng không mấy thân thiết với Thụy Quận Vương, Thục Quý Thái phi càng là cái gai trong mắt của hai vị Thái hậu, thậm chí còn hồ đồ làm ra chuyện hãm hại hoàng hậu như vậy, Lục gia bọn họ dính dáng đến Thụy Quận Vương, chẳng phải là phiền phức ngập trời hay sao.



"Yên tâm đi, nếu Hoàng thượng đã ban hôn, thì có nghĩa là ngài tin tưởng Lục gia chúng ta." Lục Cảnh Hồng thở dài, không biết là đang an ủi Lục phu nhân hay là tự an ủi mình. "Huống chi bây giờ Thụy Quận Vương không có thực quyền, hoàng thượng còn gì nghi ngại nữa đâu?"



Lục phu nhân cũng biết chuyện đã thành định cục, dù nhiều lời cũng chỉ vô ích, nhưng bà đau lòng cho nữ nhi mình, phải gả cho một Vương gia thất thế mà tính tình còn kiêu ngạo này. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ



"Mẫu thân không cần lo lắng cho con." Lục Ngọc Dung nặn ra một nụ cười: "Dù sao Thụy Quận Vương cũng là Quận Vương, trong phủ của hắn ta không có con nhỏ. Tuy rằng nữ nhi gả qua đó chỉ làm kế thê, nhưng Vương phi trước đã bị hưu, so ra thì con cũng không khác chính thê là mấy. Hơn nữa, gả cho người khác cũng không nhất định sẽ tốt hơn gả cho Thụy Quận Vương."



Con trai trưởng Lục Cảnh Hồng – Lục Chiêm nghe muội muội nói như vậy, cắn răng bảo: "Muội muội yên tâm, mọi chuyện có ca ca đây, nếu Thụy Quận Vương dám làm khó muội, dù ca ca có phải kiện đến Hoàng thượng cũng phải đón muội về nhà.”



"Làm gì đáng sợ như thế." Nụ cười trên mặt Lục Ngọc Dung hiện rõ hơn, nàng nhìn thánh chỉ trong tay Lục Cảnh Hồng. "Sống qua ngày, cũng đến thế mà thôi."



Vừa nghe thấy lời này, cả nhà Lục gia đều trầm lặng, nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ luôn cảm thấy thiệt thòi cho nữ nhi mình.



Khi hoa đào nở rộ khắp chốn, quần thần liên tục dâng tấu lên Hạ Hành, rốt cuộc đổi niên hiệu thành Gia Hựu, tế cáo tổ miếu, bắt đầu tính năm Gia Hựu đầu tiên từ năm nay, đồng thời từ đây thế nhân xưng tụng Hạ Hành là Gia Hựu đế.



Tháng tư năm Gia Hựu đầu tiên, mưa phùn rả rích liên tục mấy ngày, nhưng điều khiến Hạ Hành cảm thấy phiền não không phải là những cơn mưa phùn này, mà là Khúc Khinh Cư sắp chuyển dạ lâm bồn. Càng gần đến ngày dự sinh, hắn lại càng đứng ngồi không yên, nữ nhân mỗi lần sinh con chính là mỗi lần bước một chân qua quỷ môn quan, càng suy nghĩ đến những chuyện đáng sợ, thì hắn càng không thể nào tĩnh tâm được.



Bây giờ tuy là cuối tháng tư, nhưng bởi vì mưa liên tục ba ngày, nên không khí bị nhiễm lạnh. Hạ Hành phê duyệt tấu chương trong tay xong, đang chuẩn bị đứng dậy đến hậu điện, thì thấy Minh Hòa vội vã chạy vào, thậm chí ngay cả hành lễ cũng qua loa vội vội vàng vàng.



"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương sắp sinh ạ."



"Cái gì?!" Hắn hơi biến sắc mặt, lập tức đứng lên sải bước đi ra ngoài, thậm chí ngay cả tay áo bị dính vết mực cũng không kịp thay.




Đinh ma ma gật đầu: "Nô tỳ thấy vành tai của hoàng tử điện hạ dài mà đầy đặn, ấn đường rộng, tóc dầy đen nhánh, đây là tướng hưởng phúc đấy ạ."



Vi Thái hậu cười cười, hiển nhiên là rất hài lòng với những lời này của Đinh ma ma. Diễễnđàànlêêquýýđôôn



"Hoàng hậu nương nương sinh hoàng tử ư?" Giang Vịnh Nhứ nghe Ngả Lục nói xong, cười nhạt: "Vậy cuối cùng những bộ y phục trẻ con mà ta làm này có đất dụng võ rồi."



Hoàng thượng đã không đến cung của nàng ta từ lâu, may mà hoàng hậu đối đãi với nàng ta cũng không tệ lắm. Đối với nàng ta, chỉ khi nào địa vị của hoàng hậu được vững chắc, nàng ta mới có thể trôi qua những ngày tốt đẹp. Tỷ như phân vị của nàng ta, nếu không có hoàng hậu, thì nàng ta có tư cách gì mà được phong đến hàng phi vị?



"Nô tỳ nghe nói, hoàng hậu được hoàng thượng tự mình bế ra khỏi phòng sinh đấy ạ." Ngả Lục nhỏ giọng cảm khái nói: "Hoàng thượng đối với hoàng hậu thật tốt."



"Như vậy cũng tốt." Giang Vịnh Nhứ cắt chỉ trên cái yếm nhỏ, phía trên thêu hình một nhóc hài đồng mập mạp đang ôm một con cá chép lớn, cái yếm nhỏ này thích hợp cho trẻ con vừa sinh mấy tháng mặc. "Hoàng hậu tốt, thì chúng ta cũng tốt."



Tin tức Hoàng hậu sinh hạ hoàng trường tử rất nhanh được truyền đến tai nhiều đại thế gia trong kinh thành, khiến cho bọn họ một hồi rối ren viết tấu chương, chuẩn bị lễ vật chúc mừng. Cũng có không ít nữ nhân hâm mộ không thôi, hoàng hậu vốn được hoàng thượng độc sủng, bây giờ lại sinh được hoàng trưởng tử, đây là phúc phận tu mấy kiếp mới có được đó, thật là, muốn làm người khác hâm mộ phát điên lên mà.



Trong phủ Thụy Quận Vương, Hạ Uyên đang uống đến say mèm, sau khi nghe Hà Phúc nhi hồi báo, sững sờ một lát mới tùy tiện nói: "Đưa lễ vật bổn vương đã chuẩn bị vài ngày trước đó đến cung Thiên Khải đi."



Hà Phúc nhi sững sờ, do dự hồi lâu mới nói: "Nhưng mà Vương gia, có nên chờ đến đầy tháng mới đưa tặng hay không....."



"Bảo ngươi đưa thì cứ đưa đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì.” Hạ Uyên nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. "Bổn vương không thèm tiết kiệm những món lễ vật đó đâu."



Hà Phúc nhi bất đắc dĩ vâng lời, trong lòng lại thầm thở dài, đưa những lễ vật đó vào cung, không biết hoàng thượng có hiểu lầm hay không nữa, nếu lỡ như Hoàng thượng hiểu lầm Vương gia muốn mượn những tặng lễ này để xin vào triều lại thì phiền phức to.



Haizz, suy nghĩ của vương gia bây giờ càng lúc càng khó hiểu rồi.



Hết chương 107



**********