Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 48 : Huynh đệ?

Ngày đăng: 11:29 18/04/20


Editor: Gà



Sau khi Bắc Lộc Bá bị bắt ra khỏi cung Khôi Nguyên, mấy huynh đệ Hạ gia tự cúi đầu uống trà, nghe thê tử mình nói chuyện, ba huynh đệ có thể không mở lời, tuyệt đối không nói nhiều một câu.



Hai người Hạ Uyên và Hạ Kỳ mâu thuẫn, hầu như đã thể hiện ra mặt. Gần đây lão Tứ và Ngụy Văn Quảng phụng mệnh tra vụ án Giang Nam, ai ngờ ra khỏi Kinh thành mới vài ngày, đã bị ám sát, Ngụy Văn Quảng và lão Tứ đều bị thương, ở lại đó nghỉ ngơi, cũng phái ra không ít thái y của Thái Y viện, vào lúc này gắng gượng giữ lại tính mạng, nhưng trên triều đình vẫn còn sóng ngầm mãnh liệt.



Ai sẽ to gan hơn trời ám sát Khâm sai như vậy, người dám làm loại chuyện này, hoặc là loạn đảng, hoặc là người có quyền cao chức trọng. Triều Đại Long đã truyền đời hơn trăm năm, nếu nói không phải loạn đảng phản triều đình, người ám sát kia hẳn là người quyền cao chức trọng rồi, như vậy ai sẽ làm chuyện như vậy?



Trên triều đã có người suy đoán chuyện này có liên quan đến Thụy Vương, nhưng chuyện này đã giao cho Ninh Vương đi thăm dò, lần này Ninh Vương vô cùng nghiêm khắc, không để lộ chút tin tức nào, nhưng hình như Thụy Vương không có phản ứng gì, cho nên mọi người lại cảm thấy lá gan của Thụy Vương sẽ không lớn như vậy, dù sao hành động đó có nghĩa là đối nghịch với hoàng thượng, dù Thụy Vương được sủng ái có phách lối bao nhiêu, thì chắc sẽ không đến mức này đâu.



Trong lòng hoàng hậu hiểu rõ ân oán giữa ba huynh đệ này, thấy đã sắp đến buổi trưa, mới nói: "Hiếm khi ba huynh đệ các ngươi tụ họp cùng nhau, Bổn cung thấy rất vui, dùng bữa cơm cùng ta đi."



Ba cặp phu thê đi theo hoàng hậu đến trước bàn cơm, chỉ chốc lát sau đã có người đưa công chúa và hai đứa trẻ đến. Đứa lớn Hạ Thành chỉ mới bảy tám tuổi, mặc một bộ cẩm bào màu đỏ, trên người còn đeo một cái khóa trường mệnh, trông rất đáng yêu. Đứa nhỏ Hạ Huyên khoảng năm tuổi, đôi mắt rất to, khuôn mặt tươi cười vô cùng dễ thương, hai đứa bé đi cùng nhau, có cảm giác rất giống kim đồng ngọc nữ.



"Bái kiến hoàng nãi nãi, bái kiến chư vị cữu mợ." Hai đứa trẻ quy củ hành lễ, có thể thấy Tấn An công chúa đã nuôi dạy bọn chúng rất khá, ngay cả Khúc Khinh Cư luôn cho rằng mấy đứa bé ồn ào, nhưng giờ lại cảm thấy rất thích.



"Thành nhi Huyên nhi đã lớn vậy rồi." Vệ Thanh Nga cười cho hai đứa bé quà gặp mặt, cười nói với Tấn An công chúa: "Lần trước thấy hai đứa thì Huyên nhi còn chưa biết đi, hôm nay đã là một cô nương hiểu chuyện rồi."



Trên mặt Tấn An công chúa lộ ra nụ cười dịu dàng: "Chỉ là một đứa bé lì lợm thôi, đâu ngoan như muội nói vậy."




Đợi sau khi hai người lên xe ngựa, Hạ Hành mới nói: "Ngụy Văn Quảng và nhà mẹ của lão thái thái phủ Xương Đức công là nhất mạch, nhưng Ngụy Văn Quảng chỉ là thứ xuất, khi còn bé bị Ngụy gia lạnh nhạt không ít, hôm nay lại có một ít chuyện với Ngụy gia, hiện nay nhất tộc Ngụy thị đang dần dần đi xuống rồi."



Khúc Khinh Cư không ngờ còn có một mối liên hệ như vậy, nàng nghĩ đến tác phong làm việc của lão thái thái phủ Xương Đức công, không thể không thừa nhận Hạ Hành nói vậy có chút đạo lý: "Từ trước đến giờ lão thái thái tương đối lạnh đạm với ta, năm xưa người của Ngụy gia đến phủ, cũng hầu như chỉ nâng đỡ Tam muội và đệ đệ, chắc hẳn khi đó Ngụy gia đã không được rồi."



Hạ Hành biết thật ra vương phi mình là nữ nhân rất thông minh, từ cách nàng đối nhân xử thế thì có thể nhìn ra, nàng là một nữ nhân có thể phân rõ nặng nhẹ, không vì phủ Thụy vương được sủng ái mà hạ thấp thân phận phủ Đoan Vương, không vì trưởng tỷ Tấn An mang theo con trẻ một mình hồi kinh mà có nửa phần khi nhờn. Lúc nên cường thế, nàng chưa từng lùi bước, lúc nên dịu dàng nàng chưa bao giờ tùy hứng, nữ nhân như vậy có lẽ vì đã theo Điền thị, nên mới có thể thông tuệ như thế.



Hiển nhiên ở trong lòng Đoan thân vương, phủ Xương Đức công chính là một đám ngu xuẩn, vương phi nhà hắn chính là đóa sen trắng duy nhất từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.



"Sau này phủ chúng ta tặng lễ cho phủ Tường Thanh hầu dày hơn vài phần." Hạ Hành nghiêm túc nói: "Gia phong nhất tộc Điền thị nghiêm cẩn, nàng và bọn họ qua lại với nhau nhiều sẽ không sao."



Loại giọng hàm ẩn vui vẻ này là sao vậy?



Khóe môi Khúc Khinh Cư khẽ giật, gật đầu nói: "Được."



Hạ Hành khẽ cười, sau đó nghiêm túc nói: "Sau này nàng cách người của phủ Ninh Vương ra xa một chút." Hắn biết quan hệ giữa Khúc Khinh Cư và người của phủ Thụy Vương không tốt, nên không cần hắn nhắc nhở nữa.



Khúc Khinh Cư hơi ngẩn ra, im lặng gật đầu.