Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 49 : Hoàng thất chí tôn

Ngày đăng: 11:29 18/04/20


Editor: Gà



Rất nhanh thánh chỉ về việc Bắc Lộc Bá và Tấn An trưởng công chúa hòa ly đã được ban xuống, đồng thời còn có ý chỉ ban thưởng cho hai người con của Tấn An công chúa. Về phần Bắc Lộc Bá, Khánh Đức đế không tước vị của gã, chỉ cho người dắt gã đến Ngọ môn đánh bốn mươi trượng, rồi trong thánh chỉ nói rõ ‘Kinh châu nhất tộc Tào thị gia phong bất chính, đức hạnh thiếu sót, thực không nên lựa chọn kết thân, trẫm cảm thấy hổ thẹn, nhưng đã muộn rồi, chỉ nguyện người khác sẽ không chịu nỗi khổ của trẫm."



Lời này nghe như là Hoàng đế đang tự trách, thực tế đang nói..., Tào gia không ai tốt, đức hạnh không ổn, ban đầu trẫm gả nữ nhi cho Tào gia, thật sự do mắt bị mù, hi vọng sau này không nên có người mắt mù kết thân với Tào gia nữa.



Thật ra như thế mới vô cùng tàn nhẫn, dù sao Tào gia cũng được xem là danh môn vọng tộc ở Kinh châu, trong tộc không biết bao nhiêu nam nữ chưa thành thân, ý chỉ này của Hoàng đế vừa ra, còn ai dám kết thân với Tào gia nữa, như vậy không phải trái ý hoàng thượng sao? Xem như Bắc Lộc Bá này đã hại cả tộc rồi.



Sau khi Khúc Khinh Cư nghe nói về ý chỉ này, mới chợt hiểu, đây chính là hoàng quyền chân chính, nếu hoàng thượng nói Tào gia không tốt, như vậy người Tào gia 100% có vấn đề, ai dám cầu cạnh thì đức hạnh cũng thiếu sót giống người Tào gia.



Không biết có bao nhiêu nam nữ vô tội của Tào gia bị liên lụy, Khúc Khinh Cư hơi đồng tình với bọn họ, lại cảm thấy Bắc Lộc Bá làm việc thật sự ghê tởm. Không biết khi gã trở về tộc, người trong tộc sẽ hận gã thế nào?



Hạ Hành đi vào chính viện thì vừa lúc thấy Khúc Khinh Cư đang ngẩn người, nên đi đến phía sau nàng: "Đang suy nghĩ gì vậy, nhập thần như thế?"



"Đang suy nghĩ về người Tào gia." Nàng quay đầu lại nhìn Hạ Hành, không giấu giếm: "Không biết có bao nhiêu người bị Bắc Lộc Bá liên lụy."



"Quả thật những người đó vô tội, nhưng ai bảo bọn họ mang họ Tào?" Hạ Hành hiểu nàng đang đồng tình với những người vô tội của Tào gia, nói: "Nếu chỉ trừng phạt một Bắc Lộc Bá, thì uy nghiêm hoàng gia để ở đâu. Huống chi hành động lần này của phụ hoàng đã nhân từ rồi, trăm năm trước lúc Thái Tổ tại vị, có vị phò mã cưới tiểu thiếp vào phủ, còn giam lỏng công chúa, cuối cùng cả nhà hắn ta bị phán tội xử trảm, toàn bộ thân nhân ngũ tộc cũng bị biếm làm dân đen."



Khúc Khinh Cư ngẩn người, nếu phải trả giá lớn như vậy, tại sao còn làm chuyện như thế, nếu công chúa làm việc không đúng thì về tình có thể tha thứ, nhưng Tấn An công chúa sinh con dưỡng cái, đối xử rất tốt với Bắc Lộc Bá, Bắc Lộc Bá lại làm vậy, không cảm thấy thẹn với lòng sao?
Cao Đạc quy củ thi lễ, mặt không đổi sắc nói: "Vương gia, tại hạ cũng không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa tại hạ hoài nghi, chuyện này có người cố ý vu khống hãm hại ngài."



"Nói nhảm, Bổn vương cũng biết có người cố ý vu khống hãm hại, còn cần ngươi giải thích à?!" Một tay Hạ Uyên vung hết giá bút xuống đất: "Tàn sát huynh đệ, thanh danh như thế, Bổn vương đã xong rồi."



"Đương nhiên Vương gia đã biết đây là vu khống hãm hại, ý tại hạ là, vì sao người đó hãm hại ngài, ai là người hãm hại người của ngài?" Giọng nói Cao Đạc thấp hai phần: "Hiện nay ngài là hoàng tử được hoàng thượng xem trọng nhất, đương nhiên có người đỏ mắt, chỉ khi ngài ngã, hắn mới có cơ hội."



"Hạ Kỳ, nhất định là hắn!" Hạ Uyên căm hận nói: "Chuyện này do hắn một tay ôm hết muốn tra, luồn lên nhảy xuống náo nhiệt hơn cả, hắn dám hãm hại ta."



Cao Đạc rũ mí mắt xuống, khom người nói: "Vương gia, dựa vào tình huống hiện tại, chỉ sợ lần này ngài cần tốn chút máu."



Vẻ mặt Hạ Uyên khẽ biến, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Người đâu, mang vải lụa trắng đến cho ta."



Cao Đạc khẽ cười: "Vương gia cơ trí, nhất định đã hiểu làm thế nào mới có thể đả động tâm tư của hoàng thượng, tại hạ cáo lui trước."



Hạ Uyên khoát tay áo, ý bảo ông ta có thể lui xuống.



Ra khỏi thư phòng, Cao Đạc vuốt râu, trên mặt lộ ra một nụ cười.