Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 60 : Nhị ca, huynh đang dệt ân ái đấy à

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Gà



Bể tắm màu trắng bằng ngọc đối với Khúc Khinh Cư mà nói, đó chỉ là loại bể nhỏ, nàng vui vẻ bơi vài kiểu trong bể nước nóng như bơi bướm, bơi ngửa, bơi từ bên này qua bên kia, sau đó nằm sấp cạnh bờ ao nhìn Hạ Hành ngồi trên bờ uống trà: "Thật đáng tiếc miệng vết thương của Vương gia còn chưa khép lại, nếu không cũng có thể xuống dưới ngâm với ta rồi." Nói xong, nhìn thấy ánh mắt đối phương quét nhìn bản thân, kế tiếp chân dùng sức, lại bơi ra ngoài.



Mắt thấy Khúc Khinh Cư xem Thang Tuyền thành nơi để bơi lội, Hạ Hành bất đắc dĩ khẽ cười, tuy hành vi này của đối phương hơi đáng giận, nhưng tư thế nàng bơi lội rất xinh đẹp. Tầm mắt của hắn lạc vào người trong ao, trên người đối phương mặc áo váy màu đỏ liền thân, như mỹ nhân ngư trong nước, trong hơi nước mông lung, chỉ có một màu đỏ xán lạn và xinh đẹp, vậy mà đối phương còn cố ý làm ra tư thế hấp dẫn người như thế.



Đợi đến khi nhìn thấy đầu Khúc Khinh Cư ngửa ra sau, lộ ra chiếc cổ trắng noãn, Hạ Hành uống một hớp trà ấm, mới áp chế cơn tức trong lòng.



Không nên ngâm suối nước nóng quá lâu, Khúc Khinh Cư dẫm xuống bậc thềm ngọc bên cạnh suối nước nóng ra khỏi ao, lấy một khăn vải bông lớn lau nước trên người, sau đó cởi chiếc váy cá ướt đẫm trên người ra ngay trước mặt Hạ Hành, rồi mặc áo choàng rộng vào, đi đến trước mặt Hạ Hành xoay người lấy chén trà trên tay hắn, cười nói: "Vương gia, uống quá nhiều trà sẽ để lại sẹo."



Hạ Hành thưởng thức bức mỹ nhân xuất dục đồ [1] hoàn mỹ, nên đương nhiên chẳng quan tâm chén trà này, hắn vươn tay phải kéo người ôm vào lòng, tùy ý để chén trà trong tay Khúc Khinh Cư rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy: "Đã không thể uống trà, không bằng để ta nhấm nháp thưởng thức trà mỹ nhân vậy?"



[1] mỹ nhân xuất dục đồ: bức tranh người đẹp tắm



Ngón tay Khúc Khinh Cư nhẹ nhàng xẹt qua cánh tay trái băng bó miệng vết thương của Hạ Hành, cười đến ái muội và tiếc nuối: "Nhưng thái y nói, Vương gia cần tĩnh dưỡng."



"Thái y cũng không nói, Khinh Cư cần tĩnh dưỡng mà." Hạ Hành ôm người khẽ lắc, nơi dị thường nào đó lên tinh thần vừa lúc chạm vào nơi mẫn cảm của Khúc Khinh Cư: "Không thì Khinh Cư vận động nhiều một chút?"



Khúc Khinh Cư xoay vặn, thấy đối phương hít một hơi, hơi thở như lan liếm cổ hắn: "Vương gia muốn thiếp hỗ trợ sao?"



Tay phải vịn chặt eo như lá liễu này, giọng nói Hạ Hành hơi run: "Khinh Cư có bằng lòng hỗ trợ không?"



Hai tay ôm cổ Hạ Hành, khóe môi Khúc Khinh Cư khẽ cong, quyến rũ khó cưỡng, đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng xẹt qua môi mình, nói khẽ: "Vương gia, chàng đoán xem?"




"Ta đã biết, ngươi bảo hạ nhân nấu canh tỉnh rượu sẵn, nếu xong bữa, thì hầu hạ hai vị Vương gia uống một ít." Khúc Khinh Cư lau khô tay, bồi thêm một câu: "Mặt khác, truyền lời ta, nói Vương gia dùng ít rượu thôi, uống rượu nhiều sẽ không tốt cho miệng vết thương."



"Vâng, nô tài nhớ kỹ."



Đợi sau khi Minh Hòa lui ra, Khúc Khinh Cư nhíu mày, đã chơi khổ nhục kế, thì phải chơi đến cùng, chi tiết quyết định thành bại, không thể không làm gì.



Hạ Hành nghe Minh Hòa truyền lời xong, có chút bất đắc dĩ khẽ cười, ngược lại nhìn Hạ Minh nói: "Nhìn xem, đây cũng là rắc rối khi có vương phi đấy, luôn bị nhắc nhở khắp nơi."



Hạ Minh thấy tuy nhị ca oán giận, nhưng trên mặt lại cười càng ngày càng xán lạn, thì cười nói: "Mong nhị ca đừng tức giận, theo như ngu kiến của đệ đệ, nhị tẩu đang quan tâm huynh đấy, còn có ai dám quét huynh như vậy, có thể thấy được nhị tẩu đặt thân thể huynh ở trong lòng."



Dứt lời, quả thấy ý cười trên mặt Hạ Hành lại rõ ràng hơn vài phần, hắn giơ cái chén nói với Hạ Minh: "Xem ra sau này tứ đệ sẽ là người biết đau lòng cho nàng dâu rồi, đây là chuyện tốt."



Hạ Minh nâng chén theo, sau đó uống một hơi cạn sạch.



Hạ Hành nói với Minh Hòa: "Trở về nói với vương phi, ta đã biết, bảo nàng nghỉ ngơi sớm."



"Vâng." Minh Hòa lại lui ra ngoài lần nữa, tiếp tục truyền lời của Vương gia cho vương phi.



Hạ Minh thầm cảm thấy, hình như nhị ca đang khoe khoang, nhưng xét thấy y cũng có hiểu biết về phẩm tính của nhị ca, y nhanh chóng phủ định ý nghĩ này, cảm thấy muốn phỉ nhổ loại suy nghĩ này của bản thân.



Có đôi khi, sự thật luôn không cẩn thận đã lướt qua mất rồi.