Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 66 : Tâm ý?

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Gà



Khúc Khinh Cư vào nội thất cũng không thật sự ngủ, mà cầm một quyển sách ngồi gần cửa sổ, thấy Hạ Hành vào, cũng không quan tâm đến hắn, lập tức bắt đầu lật sách đọc.



Hạ Hành từng bước một đi đến sau lưng nàng, nhìn sách trên tay nàng: "Bản ‘Thiên tán ký’ này có suy nghĩ không mới mẻ lắm so với ‘A Na truyện’ [1], không bằng đổi quyển khác thử xem."



[1] A Na: còn có nghĩa là thướt tha



"Cái gì thướt tha hay không thướt tha, câu cửa miệng nói dáng vẻ mỹ nhân thướt tha mềm mại, lời của Vương gia có ý này sao?" Khúc Khinh Cư liếc mắt nhìn hắn, để sách trong tay qua một bên: "Có lẽ Vương gia thích ‘Vạn hồng truyện’ và ‘Hòa Xuân điện’ nhỉ." Hai quyển sách này đều viết chuyện xưa về việc nam nhân vui thế nào khi lấy được vài mỹ nhân.



"Thật vô cùng oan uổng, có kiều thê trong lòng, ta cần gì xem mấy thứ đó." Hạ Hành cười nửa ngồi xuống trước mặt nàng, hơi hếch đôi mắt đào hoa mang theo nghiêm cẩn lên: "Ta nghĩ thế nào, Khinh Cư nàng còn không biết sao?"



Khúc Khinh Cư nhìn nam nhân nửa ngồi trước mặt mình, sắc mặt dần bình tĩnh lại, nàng hơi dời tầm mắt: "Vương gia cũng biết, nhân tâm khó dò, thế gian không ai có thể hoàn toàn biết được tâm tư của người khác."



Hạ Hành khẽ cười, tự mình mang ghế tròn bên cạnh đến ngồi, cầm tay Khúc Khinh Cư trong lòng bàn tay mình: "Ta không cần có người thật sự hoàn toàn hiểu ta, nhưng ta biết nàng hiểu rõ tâm tư của ta, biết rõ ta muốn gì, cũng nhìn rõ ta là kiểu người gì, như vậy đã đủ rồi."



Lần đầu tiên Khúc Khinh Cư chân chính cảm thấy người nam nhân trước mắt này có chút thuận mắt, tầm mắt nàng đối diện với hắn một lúc lâu mới nói: "Vương gia, ta chỉ là người phàm tục, người khác nói gì không quan trọng, quan trọng là làm gì."



"Ta biết." Hạ Hành đứng lên, hôn trán nàng: "Từ nhỏ người hoàng thất phải nghĩ nhiều hơn người khác, nhưng trừ cái đó ra, bọn họ cũng không khác gì với người thường."



Khúc Khinh Cư nhìn hắn một cái thật sâu, đột nhiên cười lên, không nói tin tưởng cũng không nói không tin, chỉ đứng dậy đến đầu giường lấy một hà bao đưa cho Hạ Hành, chỉ chỉ hông hắn: "Trước đó vài ngày ta đã khâu cái hà bao cũ này, thay đổi đi."



Hạ Hành cười tiếp nhận hà bao, cẩn thận thay rồi cầm hà bao cũ trong tay, đứng lên nói: "Để sau đi, ta muốn đến quý phủ tứ đệ một chuyến, buổi tối sẽ cố gắng về sớm."
Cảm giác được cỗ kiệu bản thân đang ngồi dần lui ra phía sau một khoảng, trong lòng Khúc Ước Tố có chút khổ, trừ khi đời này có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu Thái hậu, bằng không cả đời nàng ta đều không thể dùng được màu đỏ nữa rồi.



Đợi sau khi cỗ kiệu tám người khiên này đi xa, cỗ kiệu của Khúc Ước Tố mới tiếp tục được nâng lên, thái giám canh giữ ngoài cỗ kiệu nói: "Chủ tử, tiểu nhân thấy người ngồi bên trong kiệu có thể là Đoan Vương phi."



Đoan Vương phi? Khúc Ước Tố sửng sốt, đó không phải là Khúc Khinh Cư chứ?



Nghĩ đến quang cảnh của đối phương và bản thân hiện nay, nàng ta cười lạnh: "Được rồi, ta đã biết."



Thái giám nói chuyện nghe thấy giọng điệu không đúng, thì bĩu môi cúi đầu.



Quỳnh lâm yến, nhóm tiến sĩ vui vẻ ra mặt, dù sao đã gian khổ học tập khổ độc sổ tái [3], không phải là vì ngày hôm nay sao.



[3] khổ độc số tái: để có được thành công thì phải trải qua rất nhiều cố gắng



Khánh Đức đế ngồi một lát đã rời đi, còn lại đều do Lễ bộ lo liệu, một số tiến sĩ làm thơ hoặc làm quen với nhau, làm Quỳnh lâm yến vô cùng náo nhiệt.



Nhưng cũng có không ít người rất ổn trọng, không nói theo, không tùy ý khoe khoang tài hoa, cũng không tùy tiện uống rượu, để tránh luống cuống sau khi uống say.



Hạ Hành ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, nhìn chúng sinh bách thái phía dưới, nhiều học trò như vậy, nhưng chỉ có vài người đắc dụng mà thôi.



Đây là sự tàn khốc trên quan trường.