Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 67 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Mèo ™



Khúc Khinh Cư nhìn sổ sách trong tay, sau một hồi lật xem, mới cười nói với tiểu Cam tử đang đứng phía dưới: "Những ngày gần đây ngươi làm rất khá." Nói xong, ra hiệu bảo Mộc Cận cho tiểu Cam tử một cái hà bao.



"Có câu nước quá trong ắt không có cá, ta cũng biết trong đây ít nhiều gì cũng có chút sơ hở." Khúc Khinh Cư đóng sổ sách lại, nâng tách trà lên chậm rãi uống một hớp, thấy nụ cười cứng đờ trên mặt tiểu Cam tử, khẽ cười: "Ngươi có thể ép các quản sự có dã tâm đó ngoan ngoãn được như vậy, cũng coi như có bản lãnh, không cần khẩn trương, ta biết ngươi đã tận lực rồi."



Sau lưng Tiểu Cam tử rịn một lớp mồ hôi lạnh, trên mặt lại tươi cười lấy lòng, nói: "Vương phi thông minh tuyệt thế, chúng tiểu nhân cũng chỉ gây cười mua vui mà thôi, nhưng mà Vương phủ liên kết phức tạp, có đôi khi quả thật......" Hắn cũng không biết nên giải thích làm sao mới tốt, dù sao tự mình cũng âm thầm thu được một mớ, nhìn vẻ mặt của Vương phi, chỉ sợ trong lòng đã biết rõ hết cả rồi.



Khúc Khinh Cư gật gật đầu: "Ngươi làm rất tốt, ta rất yên tâm."



Tâm trạng thấp thỏm lập tức biến thành thở phào nhẹ nhõm, tiểu Cam tử kích động nói: "Xin vương phi yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm việc thật tốt."



"Ừ." Khúc Khinh Cư lại thưởng thêm cho hắn một ít trái cây điểm tâm rồi mới bảo lui ra, cũng không xem sổ sách nữa, trực tiếp giao cho Mộc Cận luôn.



"Vương phi, những người này vẫn còn lén động tay động chân bỏ tiền vào túi riêng của mình, vì sao không xử trí bọn họ?" Ngân Liễu không hiểu hỏi.



"Cần gì phải bức họ đến bước đường cùng, tuyệt tình quá cũng không hay." Khúc Khinh Cư cười nói: "Thế gian vạn vật đều có hạn độ, không có lợi thì ai còn muốn làm việc nữa?"



"Ai dám không chú tâm làm việc, thẳng tay trị tội là được rồi." Giọng nói Ngân Liễu đã nhỏ dần, nhưng vẫn còn rất bất mãn với đám hạ nhân tham lam kia.



"Làm chuyện gì cũng nên chừa lại một con đường sống, tính tình này của ngươi cũng nên sửa đổi lại đi.” Khúc Khinh Cư nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải phí tâm tư làm gì.”



Ngân Liễu nghe vậy, khẽ nhún người: "Nô tỳ nhớ kỹ."




Tần Bạch Lộ nhìn bóng lưng Hạ Uyên, ánh mắt từ từ lạnh lùng. Lại là Tây viện! Lại là con tiện nhân Khúc Ước Tố kia!



"Vương phi." Nha hoàn cận thân lo lắng nhìn nàng ta.



"Không có việc gì, phân phó xuống dưới, bổn vương phi muốn đi tra xét khố phòng." Nàng ta cười lạnh, hắn đã không muốn đi, nàng cũng không cần.



Trong phủ Đoan Vương, Khúc Khinh Cư cùng Hạ Hành đi dạo trong viện, sau khi hai người dùng bữa tối xong, liền ngồi kề bên nhau đọc sách, chỉ là, một người đọc 《 Đạo Đức Kinh 》cao thâm khó hiểu, một người lại đọc tiểu thuyết thoại bản.



Sau một hồi, Hạ Hành thấy vẻ mặt Khúc Khinh Cư có vẻ tức giận, liền bỏ sách trong tay xuống, hỏi: "Trong sách này viết gì mà khiến nàng tức giận như vậy?"



Khúc Khinh Cư bực bội khép sách lại, giọng mang giận dỗi, nói: "Nam nhân trong câu chuyện này cũng quá bạc tình rồi. Hai người đã ở bên nhau hơn mười năm, hẳn là không so được với những cô nương trẻ tuổi mềm mại khác rồi. Cuối cùng, sau khi quyết định hưu người vợ se duyên kết tóc của mình, còn trách nàng ta không hiểu phong tình. Ban đầu hắn không có tiền đi học, toàn dựa vào người vợ vất vả nuôi mình, sao lúc đó không nói như vậy đi; hắn được điều đến nơi khác làm quan, để lại phụ mẫu già cả cho người vợ phụng dưỡng hầu hạ, sao lúc đó không nói thế đi; chờ đến khi hắn quyền cao chức trọng thì trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, cảm thấy nàng ấy không xứng với mình liền hưu thê. Nam nhân thối tha như thế mà được làm nhân vật chính à, quan điểm của người viết thật khiến người ta ghê tởm mà.”



Hạ Hành lấy sách trên tay nàng, cười nói: "Chỉ là một chuyện xưa mà thôi, cần gì tức giận vì chuyện như vậy. Quyết định là ở chính bản thân mình, dù kết quả cuối cùng như thế nào, cũng phải nắm chắc trong tay mình." Hắn khinh thường nhìn tên người viết trên bìa sách: "Thượng Quan công tử? Loại người này, thường thường đều là những tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu, bọn họ không gom đủ sính lễ, không cưới được thê tử, lại càng không có bản lãnh thi đậu công danh, phải dựa vào việc viết những thứ nhảm nhí này để kiếm chút tiền mua bánh màn thầu sống qua ngày, cũng là để thỏa mãn ảo tưởng của mình. Chúng ta đừng thèm chấp nhặt với loại nam nhân vô dụng này, ngoan."



Khúc Khinh Cư hừ một tiếng.



Ngoan ngoan cái đầu ngươi ấy!



Hết chương 67



**********