Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 70 : Công kích của ngươi không có hiệu quả

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Gà



"Nếu Vương gia đã muốn ngươi tham dự, như vậy ngươi nên biểu hiện cho tốt." Tần Bạch Lộ khảy móng tay mới được sơn ngày hôm qua, nhìn Khúc Ước Tố đứng trước mặt mình: "Nghe nói cầm nghệ của ngươi xuất chúng, nếu có cơ hội, ngươi đàn một thủ khúc cho mọi người đi."



Bàn tay trong tay áo của Khúc Ước Tố nắm thật chặt, nàng biết Tần thị đang cố ý trào phúng bản thân, nhưng nàng lại không có cách nào, chịu đựng chua sót trong lòng, nàng phúc thân: "Nô tì nhớ kỹ."



"Ừ." Tần Bạch Lộ gật đầu, nâng cằm nói: "Hôm nay có không ít khách quý đến, ngươi chú ý ngôn hành của bản thân, đừng làm mất mặt vương phủ." Nói xong, không thèm nhìn Khúc Ước Tố nữa, vịn tay nha hoàn đi mất.



"Chủ tử." Dao Khê thấy sắc mặt Khúc Ước Tố không đúng, vội đỡ nàng nói: "Ngài đừng bực bội, vương phi chỉ đang ghen tị vì ngài được sủng ái thôi."



Khúc Ước Tố cười khổ một tiếng, ngồi xuống ghế, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Vĩ Cầm đặt trên giá, mấy ngày trước Vương gia cho người chuyên dụng làm ra cây đàn này tặng cho nàng, nàng đã vui vẻ mấy ngày, vốn cây cầm trân quý này chỉ vì để hôm nay nàng hiến nghệ như ca cơ mà thôi.



Tần thị xem nàng như cái đinh trong mắt, nàng cố tình muốn làm chướng mắt nàng ta!



Khúc Ước Tố nới nắm tay ra, ngồi trước gương, nhìn mình trong gương, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Dao Khê, trang điểm cho ta."



Nàng sẽ để Tần thị nhìn xem, ai mới có thể cười đến cuối cùng.



Lại lần nữa đi đến phủ Thụy vương, Khúc Khinh Cư cảm thấy tâm tình hơi khác so với lần trước. Nàng vịn tay Hạ Hành xuống xe ngựa, thấy hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt trước cửa vương phủ, nghiêng đầu nói khẽ bên tai Hạ Hành: "Đợi qua vài ngày, ta cũng làm một bữa yến hội, để những người này đều ngồi xe ngựa đến phủ chúng ta." Ngồi xe ngựa cũng không phải chuyện hạnh phúc gì, nàng cảm thấy cần phải làm cho người ta ép buộc bản thân một phen, như thế tâm lý mới cân bằng.



Hạ Hành cười nhìn nàng một cái, tầm mắt đảo qua tua rua hai bên tóc mai nàng, cũng thấp giọng nói: "Được, trở về chúng ta sẽ kêu hạ nhân bắt đầu chuẩn bị."



Khúc Khinh Cư chú ý đến ánh mắt hắn, dùng khăn tay che miệng nói: "Chàng thấy vừa lòng không?" Câu tiểu thuyết thoại bản này là vai nam chủ rất thích nói với nữ chính, Khúc Khinh Cư cảm thấy bản thân có chút khí phách.


"Sao lại giống đăng đồ tử thế, lỗ mãng làm người chê cười rồi." Khúc Khinh Cư giả vờ khẽ đẩy Tấn An công chúa một chút, sau đó thẹn thùng che mặt ngồi xuống.



Nữ quyến bên cạnh thấy một màn này, che mặt cười khẽ, nhưng trong lòng cũng thất kinh Tấn An công chúa và Đoan Vương phi thân cận, Thụy vương phi ngồi ngay ngắn bên cạnh nổi bật như không phải người một nhà.



"Mỹ nhân đừng giận, đừng giận, bản cung châm trà xin lỗi muội nhé." Tấn An công chúa thật sự rót trà cho Khúc Khinh Cư, giống như nam nhân chắp tay nói: "Mời."



Khúc Khinh Cư cười nâng chung trà lên uống nửa miệng: "Ừm, tay nghề không tệ, ta sẽ giữ ngươi lại làm hạ nhân pha trà, ngươi có bằng lòng không?" Tấn An công chúa có ý thân cận nàng có thể nhận ra, mặc dù không biết đối phương có dụng ý thế nào, nhưng hiển nhiên không có ác ý, nàng cũng mừng rỡ tiếp nhận phần thiện ý này.



"Mỹ nhân có lệnh, ta không dám không theo?" Ý cười trên mặt Tấn An công chúa càng thêm rõ ràng.



Tần Bạch Lộ mắt lạnh nhìn Tấn An công chúa và Khúc Khinh Cư có qua có lại, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, Vương gia còn bảo nàng ta thân cận với Tấn An công chúa nhiều hơn, nhưng người ta vừa đến đã tiếp cận Khúc thị, nàng ta có biện pháp gì?



Đợi tân khách đến không sai biệt lắm, Tần Bạch Lộ mới nói: "Hôm nay khó được mọi người nể mặt đến bỉ [1] quý phủ, bỉ phủ cũng chuẩn bị một ít ca múa để mọi người thưởng thức, mong chư vị đừng ghét bỏ." Nàng ta nói xong, vỗ tay, mọi người lập tức thấy được một nữ tử mặc tố y ôm một cây Tiêu Vĩ Cầm ra.



[1] bỉ: ý nói thấp hèn (ở đây thể hiện sự khiêm tốn, hạ mình)



Đợi sau khi nữ tử tố y này ngồi vào chỗ của mình, trong lúc nhất thời mọi người không biết nên lộ ra biểu cảm gì, vì nữ tử kia chính là Tam cô nương Khúc gia.



Nên nói Tam cô nương Khúc gia được xem như muội muội của Đoan Vương phi, Thụy vương phi bảo người ta ra hiến nghệ như vậy, có phải làm Đoan Vương và Đoan Vương phi khó xử hay không?



Khúc Khinh Cư không nhìn những ánh mắt đánh giá này, cười nói với Tấn An công chúa và Điền La thị: "Trà này không tệ, răng môi lưu hương, thật sự không tầm thường." Trước đây Hạ Uyên đã từng chơi chiêu này trên thuyền hoa, Tần Bạch Lộ lại chơi tiếp, cái đôi này không có thủ đoạn khác để đả kích đối thủ sao?



Loại công kích này đối với nàng và Hạ Hành mà nói, đều không có hiệu quả đâu!