Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 71 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Mèo ™



Từ trước đến nay,tiếng đàn của nữ nhi đều ẩn chứa nhu tình, cộng thêm vài phần phần triền miên da diết, Khúc Khinh Cư tựa vào thành ghế, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt nhẹ mép chén. Gió xuân vừa thổi, cánh hoa bay lả tả xuống mái tóc Khúc Ước Tố, mang theo nét kiều diễm khó diễn tả thành lời.



Kiếp trước, vì đặc thù công việc, nàng rất thích thưởng thức mỹ nữ, mưa hoa lất phất rơi trên suối tóc đen dài của mỹ nhân mặc váy áo lụa trắng, vốn là một bức tranh mỹ lệ, huống chi còn được đệm trong tiếng đàn tuyệt diệu.



"Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô. Thảo sắc dao khan cận khước vô. Tối thị nhất niên xuân hảo xứ. Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô.[1]” Khúc Ước Tố khẽ ngâm lên một bài thơ miêu tả mùa xuân, đầu ngón tay dừng lại, đặt một dấu chấm kết hoàn mỹ cho khúc nhạc tuyệt hảo.



[1] Bài thơ ‘Sơ xuân tiếu vũ’ của Hàn Dũ.



Dịch thơ (Hàn Tú): Mưa phùn đầu xuân



Thấm mưa đường bóng như thoa mỡ



Nhìn ngỡ xa xa cỏ xanh mờ



Trong năm đẹp nhất nàng Xuân thắm



Khói ôm bóng liễu khắp thành đô



Mọi người chung quanh tỉnh lại từ trong tiếng đàn, có người vỗ tay, có người tán thưởng. Ngược lại, không có ai bàn luận về chuyện nàng tiểu thiếp này vốn là thiên kim của phủ công gia hết.



"Mỹ nhân, mỹ khúc." Hạ Hành nghịch ly rượu trong tay, cười như không cười khen một câu: "Hay."




Rõ ràng mình mới là người được đắc ý hả hê nhất mới đúng chứ? Khúc Khinh Cư ngoài đẹp hơn mình ra, thì có điểm nào hơn được mình đâu?



Ông trời thật không công bằng, một nữ nhân dung tục như vậy mà cũng có cuộc sống hạnh phúc đến thế, tại sao mình lại không được trượng phu yêu thương, không được mẹ chồng hài lòng, thậm chí còn phải tranh giành trượng phu với cả đám thị thiếp không coi ai ra gì trong hậu viện kia?



"Nhị tẩu tuyệt sắc như thế, những kẻ dung chi tục phấn kia há có thể so sánh được?” Tần Bạch Lộ mở miệng nói: "Đoan Vương không vừa mắt những vũ cơ kia, cũng không có gì lạ.”



Lời này nghe có vẻ là đang khen mình, nhưng sao lại cảm thấy hơi nhột nhột vậy nhỉ? Khúc Khinh Cư nhìn Tần Bạch Lộ, tươi cười: "Tam đệ muội nói như thế thật khiến ta không có chốn dung thân mà, đại tỷ mới vừa giễu cợt ta, giờ lại đến muội, thanh xuân của nữ nhân chúng ta chỉ được vài năm ngắn ngủi, diện mạo đẹp hay không đẹp, chẳng qua chỉ thế mà thôi."



Ở đây có không ít nữ quyến đã lập gia đình nhiều năm, nghe thấy lời này của Khúc Khinh Cư, không khỏi thổn thức. Đoan Vương phi nói thật đúng, ai mà không có tuổi trẻ, những người trong đây, có người được phu quân yêu thương, cũng có người bị phu quân lạnh nhạt, cho nên thứ gọi là sắc đẹp này, chỉ có thể chiếm được vui vẻ nhất thời, sao có thể trường tồn mãi với thời gian?



Trong tây viện, Khúc Ước Tố bình tĩnh nhìn Dao Khê băng bó vết thương cho mình, nghe tiếng nói cười bên ngoài, cười khổ một tiếng: "Hôm nay, tất cả thể diện của ta đều mất hết cả rồi.” Bây giờ, dù có hối hận cũng đã muộn.



"Tiểu thư!" Dao Khê đỏ mắt nói: "Tiểu thư, người đừng nghĩ nhiều, cuộc sống sau này vẫn còn dài mà."



"Đúng vậy, vẫn còn dài." Khúc Ước Tố làm ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa phòng, bất giác nhớ tới đoạn nói chuyện củaĐoan Vương và Thuỵ vương vừa nãy, thì ra nàng ta cũng chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.



Đồ chơi......



Hết chương 71



**********