Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 72 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Gà



Dùng xong bữa trưa, đoàn người lại trở về rừng hoa lê lần nữa, chơi trò ném thẻ vào bình rượu một lát, lại chơi thêm hai trò, mọi người bắt đầu từ giã nhau rồi.



Khúc Khinh Cư và Tần Bạch Lộ trời sinh tác phong bất hòa, đương nhiên nhân cơ hội này cáo từ, một lúc sau cả Tấn An công chúa và Điền La thị cũng cáo từ cùng một lúc.



Tần Bạch Lộ giả ý giữ lại hai lần, giữ lại cho có, rồi tiễn theo vài bước, ai biết vừa đi vài bước, chỉ thấy Đoan Vương đi đến bên này, nàng ta hơi cúi đầu, chỉ nhìn thấy giày quan màu tối và vạt áo thêu hoa văn hình mây của Đoan Vương.



"Muốn về rồi sao?" Hạ Hành thấy Khúc Khinh Cư đi ra, biết nàng muốn hồi phủ, hắn thấy Tấn An công chúa cũng ở đây, thì chắp tay thi lễ với nàng.



Tấn An công chúa cười nói: "Được rồi được rồi, ở trước mặt ta không cần khách khí, ta đi trước một bước, không cần tiễn."



"Tỷ tỷ đi thong thả." Khúc Khinh Cư hơi cúi chào, Tấn An công chúa đáp lễ rồi vịn tay nha đầu đi khỏi, rất biết ý không muốn làm bóng đèn.



Đương nhiên Điền La thị cũng sẽ không thể đứng ở đây, dặn Khúc Khinh Cư hai câu cũng đi theo, ngược lại chỉ còn Khúc Khinh Cư, Hạ Hành và đôi phu thê nhà Hạ Uyên này thôi.



"Canh giờ còn sớm, không bằng nhị ca và nhị tẩu ngồi lại một lát." Hạ Uyên bắt tay ra sau lưng nói: "Đừng cô phụ cảnh xuân xinh đẹp này."



"Xuân sắc vẫn còn ở đây, sao lại xem như cô phụ." Hạ Hành dắt tay Khúc Khinh Cư: "Tam đệ và Tam đệ muội không cần tiễn nữa, chúng ta cáo từ."



"Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không miễn cưỡng, đi thong thả." Hạ Uyên ôm quyền, Tần Bạch Lộ bên cạnh im lặng cũng phúc thân, nàng ta ngẩng đầu nhìn thấy tay Khúc Khinh Cư được Đoan Vương dắt, từng bước tiêu sái đi xa.
Nhớ đến lão đại cho người đưa thư cho mình, không chỉ có giải thích hắn ta không ám sát mình, còn ẩn ý muốn quy phục, Hạ Hành biết, cho dù lão đại bị giam giữ, vẫn không chết không ngừng với lão Tam.



"Không phải nhi thần cố ý cầu tình cho đại ca, nhưng việc đã đến nước này, xưa nay đại ca vô cùng gần gũi với phụ hoàng ngài, nếu phụ hoàng lại trách cứ huynh ấy như thế, nhi thần lo lắng thân thể đại ca không chịu nổi, hiện giờ trưởng tôn của ngài chỉ mới ba tuổi, sao có thể không có phụ thân?" Hạ Hành khẩn thiết nói: "Phụ hoàng ngài đâu thể chịu nỗi đau mất con đúng không?"



Ta nói ngươi luyến tiếc nhi tử đi tìm chết, ngươi có thể nói ngươi bỏ được sao?



Hiển nhiên Khánh Đức đế vô cùng hưởng thụ lời này, con lớn nhất vì bản thân trách cứ mà cơm nuốt không trôi, đêm không an giấc, nếu thật sự chết, kẻ làm phụ thân như ông chắc chắn sẽ đau lòng, vì thế gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, thì theo như con nói, không hạ ý chỉ trách cứ nó nữa, trẫm cho người đưa thêm mấy quyển sách qua, để nó đọc sách viết chữ tu thân dưỡng thần."



"Phụ hoàng nhân từ thánh minh." Mặt Hạ Hành lộ vẻ cảm động, quỳ xuống.



Hạ Uyên nghiêng đầu nhìn cảnh này, mặt trầm xuống nghĩ, khi nào thì Hạ Hành này há mồm mới có thể vụng về một ít hả?



Lúc này quan lại đứng phía sau cũng quỳ xuống hô to hoàng thượng nhân từ, dỗ Khánh Đức đế nở nụ cười, lại khen ngợi Hạ Hành vài câu, biểu hiện ra vẻ từ phụ của mình, mới bãi triều.



Hạ triều xong, Hạ Hành vô cùng đúng dịp đi đến chỗ Thượng thư La Trường Thanh, sau khi La Trường Thanh hành lễ, Hạ Hành nhân tiện nói: "Mấy ngày nữa là ngày đại hỉ của lệnh thiên kim, bổn vương nên chúc mừng La đại nhân rồi."



La Trường Thanh chắp tay cười nói: "Vương gia khách khí, đa tạ Vương gia."



Xưng hô thế này, đã lược bỏ phong hào phía trước, thân cận hơn so với trước kia.