Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 86 : Hậu cung của chúng ta

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Gà



"Ngươi nói gì, Đoan Vương kế vị rồi hả?!" Lương thị đứng trước cửa một nông trại có gian ngói xanh, sắc mặt trắng bệch nhìn cháu của mình, tin tức này đối với bà ta mà nói, không khác gì tin dữ, bà ta không dám tin lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể là Đoan Vương, Thụy vương đâu rồi? Thụy vương đâu?"



Lương Hồng thấy dáng vẻ này của cô, thở dài một hơi: "Thụy vương vì náo động lớn ở linh cữu tiên đế, khiến mọi người bất mãn, may mà hoàng thượng nhân hậu, vẫn chưa phạt nặng, chỉ phạt hắn quỳ ở trước linh đường sám hối thôi."



"Thụy vương không phải được tiên đế sủng ái sao, vì sao sẽ như vậy?" Lương thị lảo đảo một cái, sau một lúc lâu mới khóc lên: "Ước Tố phải làm sao bây giờ, con bé nên làm gì bây giờ?" Hiện giờ Thụy vương không làm Hoàng đế được, Tố nhi vẫn chỉ là thiếp, sau này còn có thể có ngày lành được sao?



Lương Hồng thấy cô khóc đến thảm thương, cũng không biết nên an ủi khuyên giải thế nào, lúc trước gã không quá đồng ý để biểu muội đi làm thiếp thị, hiện giờ phủ Thụy vương thất thế, biểu muội thân là thiếp thị thì cuối đời sao còn có thể thoải mái?



Gã nhìn nông trại ngói xanh phía sau cô, không khỏi nhớ đến ba vị biểu muội của phủ Xương Đức công lúc trước. Đại biểu muội gả cho Đoan Vương, hiện giờ Đoan Vương kế vị làm đế, đại biểu muội chắc như đinh đóng cột sẽ là hoàng hậu, nhưng còn phải chờ đại tang qua đi mới chính thức được tấn phong. Tuy nhị biểu muội là thứ nữ, nhưng sau khi Khúc gia rơi rụng không lâu, lại có một tú tài giàu có cưới nàng về làm vợ, đến cuối cùng ngược lại là tam biểu muội do chính cô sinh dưỡng ra chỉ đành làm một thị thiếp không vừa mắt người ta.



Có phải đây là báo ứng do năm đó dượng liều lĩnh thú cô không? Lương Hồng lấy ra một túi bạc nhỏ từ trong bọc quần áo: "Cô, cả nhà chúng ta chuẩn bị chuyển về tây quận, ngân lượng này ngài cầm đi." Gã thấy Lương thị đứng như khúc gỗ, thì nhét bạc vào tay bà ta: "Hiện tại Tân hoàng đăng cơ, chắc hẳn sẽ đặc xá một số người, ta đã nhờ người hỏi thăm, không lâu nữa dượng có thể ra khỏi thiên lao, đến lúc đó các người cố gắng sống qua ngày thôi, ta phải nói lời từ biệt với ngài rồi."



Thời gian gã ở quý phủ Khúc gia cũng không ít, bây giờ cả nhà phải rời khỏi, cái gã có thể để lại cũng chỉ là một túi bạc nhỏ như vậy thôi.



"Biểu ca phải đi sao?" Khúc Vọng Chi từ trong nhà đi ra, trên người hắn mặc một bộ vải thô bụi bẩn, tóc cũng lộn xộn, trông vô cùng chật vật.



Lương Hồng thấy biểu đệ thế này, có chút xót xa chắp tay nói: "Cáo từ, xin bảo trọng."



Khúc Vọng Chi thấy bóng lưng biểu ca rời đi, trong lòng khủng hoảng càng lúc càng lớn, hiện giờ cả nhà biểu ca đều chuyển đi rồi, đại tỷ đã từng bị mẫu thân khắt khe sẽ trở thành hoàng hậu, người một nhà bọn họ còn có thể sống tiếp sao? Bỗng nhiên hắn hơi oán hận mẫu thân của mình, nếu mẫu thân đối đãi với trưởng tỷ tốt một chút, bọn họ cũng không đến mức suy tàn đến tình trạng hôm nay rồi.
Phát hiện đối phương chợt trở nên linh động bắn ra bốn phía, mặc dù Hạ Hành không rõ vì sao nàng chuyển biến nhanh như vậy, nhưng trong lòng bị đè nén cũng biến mất tăm, hắn lại cười tủm tỉm lần nữa cầm lấy vải bông lau tóc cho Khúc Khinh Cư.



"Mặc dù xuất thân Giang thị không thể so với Phùng thị, nhưng làm người vô cùng trầm ổn, tiến thoái có độ, không bằng tấn phong nàng ấy làm phi, sống ở cung Ngọc Bình. La thị im lặng ít lời, làm người thành thật, thích hợp với tam phẩm Quý tần. Hàn thị đã hầu hạ chàng từ sớm, nhưng xuất thân thật sự đê hèn, không bằng phong làm ngũ phẩm Lương đệ. Về phần Phùng thị, tuy xuất thân tốt, nhưng từ trắc phi biếm thành thị thiếp, ta không có hảo cảm với nàng ta, cấp bậc của nàng ta tự hoàng thượng chàng định đi." Khúc Khinh Cư vô cùng thẳng thắn bày tỏ yêu ghét của mình, về phần Hạ Hành nghĩ thế nào, nàng lười quản nhiều như vậy.



Quả thật Hạ Hành không ngờ Khúc Khinh Cư sẽ thẳng thắn nói mình không thích thị thiếp nào với hắn, thấy dáng vẻ nàng tùy chàng nghĩ thế nào, tâm tình hắn rất tốt nói: "Những người khác đều chiếu theo ý nàng, còn về phần Phùng thị, nàng đã không thích, ta cũng không thích nàng ta, phong làm thất phẩm Tài tử. Dù sao đi nữa nàng ta đã là lão nhân trong vương phủ, thấp hơn thất phẩm thì không thích hợp lắm."



Đối với câu giải thích cuối cùng của Hạ Hành, Khúc Khinh Cư liếc hắn một cái: "Đây chính là Hoàng đế chàng định đoạt đấy, không có liên quan đến ta đâu."



"Không phải đã nói ta không thích nàng ta sao, không liên quan đến nàng." Hạ Hành sờ tóc nàng, thấy đã ổn hơn, mới đứng dậy: "Canh giờ không còn sớm, hôm nay nàng đã phơi nắng mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ sớm đi."



Bởi vì đại tang, nên ngay cả bọn họ không được ngầm ở lại lâu, huống chi là thông phòng, Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn hắn ra khỏi cửa hậu điện, vén tóc, ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng rõ.



Khánh Đức năm 34, Khánh Đức đế triều Đại Long băng hà, nhị hoàng tử kế vị, vì Tiên đế vừa mất, Tân đế vô cùng bi thương, bày tỏ năm đó vẫn dùng nguyên hào Khánh Đức, cũng giữ đạo hiếu ba năm, mặc dù các thần tử cảm động tấm lòng nhân ái và hiếu thảo của hoàng thượng, nhưng Đế Vương vô cùng tôn quý, giữ đạo hiếu ba năm thật sự thương hại long thể và không có ích cho xã tắc, vì thế sau khi đại thần cả triều cầu khẩn vô số lần, Tân đế mới miễn cưỡng đồng ý đổi tháng thành năm, giữ đạo hiếu ba tháng.



Do vậy, Tân đế nhiều lần đến trước linh vị Tiên đế xin lỗi, cũng ngày ngày không ngừng dâng hương, hành động lần này được sĩ tử thiên hạ ca tụng, hơn nữa có không ít người viết sách truyền lời, chỉ ra nhân hiếu (nhân ái và hiếu thảo) của Tân đế.



Mặc kệ tiền triều thế nào, một tháng sau đại sự của Tiên đế, rốt cuộc Khúc Khinh Cư hạ lệnh cho người nghênh vài vị thị thiếp của phủ Đoan Vương vào cung.



Đương nhiên, trừ Hạ Hành với vài người hầu hạ thân cận ra, ai cũng không biết, cấp bậc và cung điện không phải từ hoàng thượng quyết định, mà do hoàng hậu định đoạt.