Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 87 : Ngu xuẩn

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Mèo ™



Tuy rằng chủ nhân của phủ Đoan Vươngđã tiến cung, nhưng nơi này vẫn được trọng binh canh giữ nghiêm ngặt, người người qua lại đều biết đây là vương phủ mà tân đế từng ở trước khi lên ngôi, lúc đi ngang qua cũng cực kỳ cẩn thận.



Giờ đây, ngay cả thân phận nhà mẹ đẻ của những thị thiếp trong phủ Đoan Vương cũng đã khác xưa, nước lên thì thuyền lên. Dù không có bao nhiêu người cố ý đến lấy lòng, nhưng mà ai nấy đều đối đãi khách khí hơn nhiều.



Đối với đám thị thiếp trong phủ Đoan Vương, Vương gia có thể kế vị, hiển nhiên là niềm vui mừng kinh hỉ nhất, thị thiếp của vương phủ có thể so được với nương nương trong cung sao? Huống chi mấy người họ đều hầu hạ hoàng thượng từ lúc còn chưa kế vị, chắc phân vị cũng sẽ không quá thấp, đến lúc đó cho dù hoàng thượng không sủng ái các nàng đi nữa, ít nhất về mặt thân phận, cũng được lưu danh vào sử sách rồi. Còn nếu chỉ là một thị thiếp trong vương phủ, sau trăm năm, còn ai thèm nhớ tới bọn họ nữa chứ?



Nhưng rất nhanh, sự hưng phấn của các nàng đều tắt ngúm, sau khi vương phi được hoàng thượng nghênh đón vào cung, liền không thấy có thánh chỉ đến nữa. Mắt thấy linh cữu tiên đế được đưa đến Hoàng lăng, mắt thấy hoàng thượng cử hành đại điển đăng cơ, nhưng vẫn không thấy có ai tới đón họ vào cung cả.



Trong lòng Phùng Tử Căng và Hàn Thanh Hà nóng nảy, định đi tìm Giang Vịnh Nhứ thương lượng thử, dù sao hiện nay địa vị của Giang Vịnh Nhứ cũng cao nhất trong số mấy người họ. Nhưng khi hai người họ đến viện của Giang Vịnh Nhứ liền trợn tròn mắt, uổng cho bọn họ lòng như lửa đốt, kết quả lại thấy vị này đang nhàn nhã ngồi dưới góc cây đọc sách, trước mặt bày một ấm trà lạnh, sau lưng còn có một nha hoàn đứng quạt, dáng vẻ cực kì thoải mái.



Phùng Tử Căng nhìn dáng vẻ thong dong bình tĩnh của nàng ta, tiến lên phía trước nói: "Giang trắc phi nhẫn nại thật đấy, đến bây giờ rồi mà vẫn không lo lắng gì cả."



Giang Vịnh Nhứ gập sách lại, nhìn hai người kia. "Mời hai vị muội muội ngồi, trời nóng như vậy, sao lại có nhã hứng đến nơi này của ta thế?"



Nha hoàn đưa đến hai cái ghế đặt phía sau hai người, mặc dù Hàn Thanh Hà cũng nóng lòng, nhưng cũng biết lời nói của Phùng Tử Căng có hơi quá phận, nàng ta nói tiếng cám ơn rồi mới cười ngồi xuống: "Mấy ngày nay hoàng thượng nương nương đều không ở trong phủ, ta thấy hơi nhàm chán, nên muốn đến viện của tỷ tỷ nói chuyện phiếm ấy mà."



Giang Vịnh Nhứ biết Hàn thị cũng đang nóng lòng chuyện vào cung, dù lời nói có vẻ êm tai hơn Phùng thị, nhưng ý định cũng không khác Phùng thị là bao, nàng nâng chung trà lên nói: "Đây là trà mà mấy ngày trước nương nương cố ý bảo người mang tới cho ta, vừa uống vào miệng đã thấy mát mẻ giải nhiệt, hai vị muội muội cũng nếm thử xem."



Bưng tách trà lên nhấp một hớp, Hàn Thanh Hà thấy trà hơi đắng, nhưng sau khi nuốt xuống, quả thật cảm thấy trong lòng mát mẻ khoan khoái, nàng ta đặt tách trà xuống, cười nói: "Nương nương ban thưởng quả thật là đồ tốt, có thể thấy được nương nương có lòng với tỷ tỷ." Bốn thị thiếp trong vương phủ, mặc dù Khúc Khinh Cư không thân cận ai, nhưng quả thật đối với Giang Vịnh Nhứ tốt hơn vài phần. Nghĩ tới đây, Hàn Thanh Hà thấy hơi hối hận, nếu ban đầu nàng cũng học Giang Vịnh Nhứ quy phục Khúc Khinh Cư sớm một chút, sau này cho dù hoàng thượng không sủng ái nàng, thì cũng còn hoàng hậu để dựa vào, ngày qua ngày cũng sống thoải mái hơn nhiều.




Chính Điền Tấn Kha cũng không ngờ hoàng thượng lại trịnh trọng tuyên bố trước mặt văn võ bá quan như thế, thậm chí ông còn không dám tin, cả đời hoàng thượng sẽ quyết ý chỉ có một hoàng hậu là cháu ngoại gái mình.



"Hiền tế, chúng ta cùng về thôi?" La Trường Thanh cười đi tới trước mặt Điền Tấn Kha, vỗ vai ông một cái.



"Nhạc phụ, mời!" Điền Tấn Kha chắp tay làm tư thế nhường, đi sau La Trường Thanh nửa bước.



Hai người từ từ ra khỏi đại điện, ông nói: "Trước đó có nghe nói quan hệ giữa nương nương và Thụy vương phi không thân lắm, hôm nay xem ra, đúng thật không phải lời đồn."



Điền Tấn Kha giật giật khóe miệng: "Nhạc phụ nói rất đúng."



Chỉ là lần này Tần gia cũng quá thảm rồi. Bây giờ tâm tình của ông rất tốt, mặc kệ như thế nào, hoàng thượng có thể đối đãi với cháu ngoại gái mình như vậy, muội muội mất sớm của ông cuối cùng cũng có thể nhắm mắt rồi.



"Hoàng thượng." Tiền Thường Tín nhìn sắc mặt khó coi của hoàng thượng, cẩn thận dâng lên một tách trà.



"Tần thị!" Hạ Hành vung đổ tách trà lên trên mặt đất, trầm giọng nói: "Xem ra người hầu hạ trong phủ của Tam đệ hơi ít thì phải.”



Hết chương 87



**********