Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 92 : Nhân quả báo ứng

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Gà



"Chủ tử." Dao Khê đỏ mắt nâng Khúc Ước Tố trên giường dậy, đợi nàng ngồi yên mới xoay người bưng chén thuốc bốc hơi nóng trên bàn: "Uống thuốc thôi."



Cả người Khúc Ước Tố mệt mỏi ngồi dựa vào giường, nhận chén thuốc thì nhìn thấy tay Dao Khê bị phỏng, cười khổ nói: "Là ta làm phiền ngươi, ngươi đi theo ta mấy năm nay, chưa từng làm qua mấy việc này." Cho dù nàng ta không nhìn thấy, cũng biết thuốc này do Dao Khê tự mình tìm chỗ nấu, hiện giờ Vương gia không đến viện của nàng ta, vương phi lại khắp nơi nhìn nàng ta không vừa mắt, trong phủ ai còn quan tâm nàng ta, ngay cả hạ nhân trong viện cũng dám ăn trộm vặt, chỉ cây dâu mắng cây hòe, huống chi người phòng bếp.



"Chủ tử ngài nói gì vậy." Dao Khê miễn cưỡng cười, giấu tay bị phỏng vào trong tay áo: "Mau uống thuốc thôi, ngủ một giấc là tốt rồi." Nhớ đến lời nói vừa rồi của Hà tổng quản, nét cười của nàng dường như không giữ nổi, hiện giờ ngay cả Vương gia cũng không muốn giúp chủ tử, sau này nên sống thế nào đây?



Khúc Ước Tố uống vài ngụm xong chén thuốc, nhìn thấy dáng vẻ này của Dao Khê, thở dài một hơi: "Dao Khê, ngươi còn nhớ rõ tiệc sinh thần năm năm trước của cha ta không?"



Dao Khê cầm bát rỗng từ tay Khúc Ước Tố, khẽ lắc đầu.



"Ngươi không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường, nhưng ký ức của ta như vẫn còn rất mới." Khúc Ước Tố cười khổ: "Năm đó ta không cẩn thận làm vỡ một món đồ sứ trong phòng phụ thân, hôm đó là sinh thần của phụ thân, vỡ đồ là điềm xấu, ta vô cùng sợ hãi, nên cố ý bày kế cho người dẫn đại tỷ đến phòng của phụ thân..."



Dao Khê nghe thế bỗng nghĩ đến, nàng nhớ hôm sau sinh thần, lão gia tức giận đến mức cho đại tiểu thư một bạt tai, còn phạt nàng ấy đứng trong sân cả đêm, sau này đại tiểu thư bệnh nặng, phu nhân không cho đại tiểu thư mời đại phu, nếu không phải người Điền gia đến tặng đồ cho đại tiểu thư, chỉ sợ năm đó đại tiểu thư đã không còn. Nàng không nghĩ đến việc này có liên quan đến chủ tử, càng không nghĩ đến chủ tử còn nhỏ tuổi mà đã có tâm kế như vậy, nàng do dự một chút rồi nói: "Nô tì nhớ năm ấy đại tiểu thư suýt nữa đã không còn."



"Đúng vậy, suýt nữa đã không còn, lúc đó ta vừa sợ hãi vừa áy náy ray rức." Nàng ta ho khan vài tiếng: "Nhưng tỷ ấy vẫn sống sót, nếu lúc trước tỷ ta không còn, người gả đến phủ Đoan Vương chỉ có thể là ta rồi."



Tay Dao Khê cầm bát run lên, nàng nhìn vẻ mặt bệnh tật của chủ tử, đỡ nàng ta nằm xuống, giúp nàng ta đắp chăn xong nói: "Chủ tử, ngài bị bệnh, không nên suy nghĩ bậy bạ, nô tì đi xem có gì để ăn không." Sau khi nàng ra khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm, nàng còn nhớ rõ năm đó Mộc Cận quỳ ở trước mặt chủ tử cầu xin mãi, xin chủ tử cầu tình với phu nhân mời đại phu cho đại tiểu thư.



Lúc đó vẻ mặt chủ tử bất đắc dĩ, lấy hiếu đạo để khéo léo từ chối Mộc Cận, sau này kêu mình tặng mấy viên dược hoàn cho đại tiểu thư rồi không nói đến việc này nữa, thật không ngờ chân tướng sự tình là thế này, nàng sờ cánh tay, giữa ngày hè nhưng lại cảm thấy hơi ớn lạnh.


Phùng Tử Căng thế mới biết cuộc sống trong cung có bao nhiêu gian khổ, mỗi ngày đều đưa thức ăn nguội lạnh đến, lá trà thì để lâu ngày, đều là những món phế phẩm, nếu thiếu hoặc hỏng cái gì, bảo điện Trung Tỉnh bổ sung thì khó càng càng thêm khó.



Nàng ta nháo ầm ĩ, cuối cùng phát hiện thứ đưa đến càng ngày càng kém, có đôi khi còn không đưa, qua mấy tháng, nàng ta mới chính thức biết được, như thế nào nô đại khi chủ [2], thâm cung khó sống.



[2] nô đại khi chủ: kẻ dưới khinh thường, không xem trọng chủ nhân.



"Chủ tử, Hàn Lương đệ đến." Hạ Vân vội vàng đến gần phòng trong, sắc mặt hơi khó nhìn.



Phùng Tử Căng cười khổ đứng lên, ra khỏi nội thất đã nhìn thấy Hàn Thanh Hà ngồi trên ghế uống trà, dưới chân nàng ta dừng một chút, đi đến trước mặt nàng phúc thân nói: "Tần thiếp bái kiến Hàn Lương đệ."



"Bình tài tử xin đứng lên." Hàn Thanh Hà cười liếc mắt đánh giá Phùng Tử Căng, trên người đối phương mặc một lớp áo ngoài tám phần tối tăm, hoàn toàn không thấy vẻ kiêu ngạo ban đầu lúc ở trong phủ, nàng đặt chén trà xuống lau khóe môi nói: "Lá trà ở chỗ ngươi rất chát, ngày mai ta cho người mang một ít đến cho ngươi."



Phùng Tử Căng khéo léo từ chối nói: "Không cần làm phiền Hàn Lương đệ."



"Như vậy sao được, năm đó muội muội ở vương phủ cả trà xuân Long Tỉnh cũng không uống mà, hiện giờ vào cung, sao có thể ủy khuất bản thân chứ." Nàng đứng lên nói: "Hôm nay ánh mặt trời vừa khéo, không bằng tài tử theo ta di dạo một chút?"



Biết nàng cố ý làm mình khó xử, Phùng Tử Căng lại không thể không vâng, đành phải đi theo phía sau Hàn Thanh Hà.



Ở phía trước Hàn Thanh Hà cười lạnh, năm đó khi Phùng Tử Căng làm nhục mình, càng vô tình hơn mình nhiều, hiện giờ thủ đoạn ấy của nàng còn không tính là gì. Nghĩ vậy, Hàn Thanh Hà quay đầu liếc mắt nhìn Phùng Tử Căng, nụ cười càng ngày càng rõ.



Sau này nàng ta phải chịu, nỗi nhục mà nàng đã từng chịu đựng, không thể nhận không rồi.