Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 93 : Bản án cũ

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Editor: Mèo ™



Bởi vì hiếu kỳ đã qua, hoa cỏ trong ngự hoa viên cũng được bày biện muôn màu muôn vẻ, Hàn Thanh Hà nhìn ngự hoa viên xinh đẹp này, nhớ tới năm đó nàng ta lấy thân phận nữ nhi quan bát phẩm vào cung làm tú nữ, sau lại bị Vi Thái hậu an bài đến hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, chẳng mấy chốc đã trôi qua năm năm, cuối cùng nàng ta cũng trở thành một trong những chủ tử trong hoàng cung hoa lệ này.



Thỉnh thoảng có cung nữ thái giám đi ngang qua hành lễ với nàng ta, nàng ta rất hưởng thụ cảm giác khi người khác cúi đầu trước mình. Dường như có như vậy nàng ta mới có thể quên đi xuất thân thấp kém của mình cùng với những chuyện không như ý đã qua. Quay đầu liếc nhìn Phùng Tử Căng đang nhắm mắt cắn răng đi theo phía sau mình, nàng ta lộ ra nụ cười hài lòng: "Đi dạo ngự hoa viên thế này, lại làm ta nhớ đến lúc dạo hoa viên với Bình Tài tử trong Vương phủ lúc trước.”



Phùng Tử Căng nghe nói thế cũng không lên tiếng, nàng không chút biểu cảm nhìn Hàn Thanh Hà, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình.



"Nhìn sắc mặt của Tài tử, hình như rất không thích dạo ngự hoa viên với ta thì phải?” Hàn Thanh Hà cười giễu cợt. “Hay là nói, Bình Tài tử đang xem thường ta?"



"Lương đệ cao cao tại thượng, tần thiếp chỉ là một thất phẩm Tài tử nhỏ nhoi, nào dám xem thường ai?" Phùng Tử Căng lạnh nhạt nói: "Tần thiếp chỉ đang nghe Lương đệ nói chuyện mà thôi."



Hàn Thanh Hà đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe được tiếng vỗ tay truyền đến từ sau lưng, trong lòng nàng ta vui mừng, lùi một bước sang bên cạnh, quỳ xuống. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ



"Tần thiếp bái kiến hoàng thượng." Đợi đến khi đôi giày thêu hoa văn tường long đi tới trước mặt mình, Hàn Thanh Hà cúi đầu, giọng điệu mềm mại vấn an, nhưng một giây kế tiếp, nàng ta liền nhìn thấy một đôi giày thêu kim tuyến xuất hiện ngay bên cạnh, nàng ta sững sờ, ngay sau đó lại nói: "Tần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương."



Khúc Khinh Cư nhìn Phùng Tử Căng, Hàn Thanh Hà đang quỳ dưới đất, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy Hàn Thanh Hà dùng giọng nói ngọt ngào này để nói chuyện, nàng nhìn Hạ Hành không có phản ứng gì, lên tiếng nói: "Miễn lễ, đứng lên đi."



"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương." Phùng Tử Căng từ từ đứng dậy, nàng ta ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, phát hiện tầm mắt hoàng thượng vốn không đặt trên người nàng ta hay Hàn Thanh Hà, liền nghiêm mặt cúi đầu, không nói một lời.



"Thật không ngờ sẽ gặp được hoàng thượng và hoàng hậu nương nương ở đây." Hàn Thanh Hà không muốn từ bỏ cơ hội lộ mặt trước mặt hoàng đế, tuy rằng dung mạo của nàng ta không sánh bằng Phùng Tử Căng, nhưng khi cười lên lại có một phong vị riêng. "Ngược lại tần thiếp đã quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương rồi."



Khúc Khinh Cư nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng ta, cong cong khóe môi, không nói gì.
Không khí trong triều lập tức nặng nề, Hạ Hành nhíu mày nói: "Ngụy hữu thừa mau nói đi."



"Thần nghe khất nhi kể lại, mới biết y ăn xin một đường từ Giang Nam vào kinh, phụ thân y chính là quản gia của một quan viên tại Giang Nam, bởi vì phát hiện vị quan viên đó cấu kết với Thụy vương điện hạ mà bị sát hại, thậm chí liên luỵ cả nhà, may mà y nghịch ngợm trốn trong hầm ngầm chứa rượu trong phủ, nên mới may mắn thoát chết." Nói xong, hai tay hắn giơ cao một quyển sổ. "Đây là sổ sách do quản gia bị hại kia lưu lại, khất nhi trên đường chịu hết khổ sở cẩn thận bảo hộ vật này, kính xin hoàng thượng khoá mục."



Lời vừa nói ra, cả triều đều yên tĩnh lạ thường, nhưng không có ai dám nói đỡ thay Thụy vương. Diễễnđàànlêêquýýđôôn



"Trình lên." Hạ Hành nhìn về phía Hạ Uyên: "Thụy vương, có lời gì muốn nói không?"



Hạ Uyên cười lạnh, chắp tay nói: "Hoàng thượng, thần đệ oan uổng. Ngụy hữu thừa dùng một khất nhi không rõ thân phận để vu oan cho thần, thậm chí còn giả tạo sổ sách, có ý đồ xấu."



Hạ Hành nhận sổ sách từ trong tay thái giám, tiện tay mở ra xem, sắc mặt bình tĩnh nói: "Chân tướng sự thật như thế nào, trẫm tự phái người tra rõ, bãi triều."



Trong lúc nhất thời, chư vị đại thần cũng không biết ý của hoàng thượng ra sao. Nếu tin tưởng Thụy vương, thì sẽ không sai người đi điều tra. Nhưng nếu không tin, thì cũng nên giận tím mặt mới đúng chứ, bình tĩnh như vậy, thật sự làm cho người ta khó đoán khó hiểu mà.



Nhưng nếu là người thông minh, rất nhanh sẽ hiểu ra, hoàng thượng là muốn tính món nợ cũ với Thụy vương một cách công khai minh bạch. Ban đầu, vụ án Giang Nam bị tiên đế âm thầm ép xuống, nếu hoàng thượng vẫn còn để tâm đến dân chúng Giang Nam, đương nhiên sẽ không mắt nhắm mắt mở xem chuyện này như không tồn tại được.



Sợ rằng rất nhanh thôi, Giang Nam sẽ nghênh đón một cuộc thanh tẩy với quy mô lớn rồi.



Hết chương 93



**********