The Price Of Pleasure

Chương 9 :

Ngày đăng: 16:09 19/04/20


Ý chí. Đó chính là thứ có thể đánh bại con cá quỷ quái này. Cứ mỗi lần Grant căng người chuẩn bị phóng lao xuống, cái con quỷ lại bơi đi một cách tinh quái. Nhưng anh là một người kiên nhẫn và sẵn sàng rình con mồi hàng giờ nếu cần thiết. Cánh tay anh cảm thấy nhức vì phải giơ lên cao quá lâu, nhưng anh rất bướng. Và thế cũng đáng -



Nước bắn tung tóe lên mặt anh và con cá phi vụt đi mất, cả hai đều là do cái hòn đá to đùng vừa chìm xuống trước chân anh. Răng nghiến chặt, anh nhìn về phía rìa tán cây, nơi Victoria tặng anh một cái cười khẩy chiến thắng. Gầm lên, anh phóng cái lao về phía mép nước, nơi nó cắm thẳng xuống, rồi xải bước về phía cô. Anh cứ bước thêm một bước, cằm cô lại nghếch lên cao hơn. Khi anh đứng ngay trước mặt cô và ném cho cô một cái nhìn từng làm cả những thủy thủ là tội phạm khiếp sợ, cô thậm chí không thèm nao núng. Cô không thấy sợ cũng như bị de dọa bởi anh. Có lẽ cô nên sợ thì hơn.



Không nói một lời, anh chộp lấy cánh tay cô và tiến về phía mép nước.



"Không! Sutherlan," cô kêu. "Tôi lau khô người rồi! Đừng!"



Chẳng có gì có thể ngăn anh quẳng cô xuống nước. Trừ những giây cuối cùng, khi cô chuyển từ đấm thình thịch vào ngực sang vòng tay qua cổ anh để xiết. Ngay khi anh hất cô ra, cô lôi cả anh theo xuống.



Anh trồi lên mặt nước, ho sặc sụa, gần như là đang cười.



Cô phun phì phì, gạt tóc ra khỏi mặt. "Đồ khốn! Anh sẽ phải hối tiếc..." Cô ngưng bặt khi nhìn xuống ngực mình, đưa mắt theo cái nhìn chằm chằm của anh. Cái áo của cô bị xoắn lại và rách, gần như tuột khỏi vai cô, để lộ phần trên một bên ngực. Lớp vải sần sùi bám chặt lấy bên kia. Cô kéo cái áo ra khỏi ngực, nhưng nó cứ bám lại một cách ngoan cố, làm nổi rõ núm vú cương cứng của cô. Nhìn thấy chúng, tưởng tượng được chạm vào cô, miệng anh trên người cô... Sự ham muốn nổ bùng, cháy bỏng trong anh.



Tay anh nắm chặt khi anh cố sắp xếp lại những ‎ý nghĩ và sự thôi thúc như muốn phá vỡ anh. Cả sáng nay anh đã nhìn cô, mắt dính chặt vào cặp chân dài và bộ ngực gần như trần trụi. Đường hõm trên lưng cô làm anh như muốn khuỵu xuống. Anh sẵn lòng đổi cả cuộc đời, anh biết chắc là thế, để được vuốt ve những đường cong ấy và đặt các ngón tay lên da thịt cô. Anh phải cố gắng như phát điên, để kiềm chế sự cương cứng gần như thường trực.



Và giờ thì cô đừng trước mặt anh gần như không quần áo. Anh bỗng băn khoăn không biết cô có bị anh làm cho xốn xang như cô đã làm với anh không. Hơi thở của cô gấp gáp và mắt cô mở to, nhìn khắp vòm ngực anh và xuống sâu hơn, một cách bạo dạn, với vẻ trầm trồ.



Anh nghĩ, có thể ngay thời khắc này, cô ấy sẽ đón nhận nụ hôn của anh, có thể để anh cởi chiếc áo khỏi người cô và đưa tay anh lên bầu ngực. Victoria, trần truồng, ở dưới nước với mình.



Anh thở ra một tiếng khò khè trong cổ, rồi tự lôi người mình về phía bờ. Không chậm lại, anh nhặt những chiếc ủng và cái áo rồi bỏ đi thẳng. Anh đi tới đi lui trên bãi biển trắng tinh chói mắt, chỉ dừng lại để quăng chiếc vỏ sò xuống nước hoặc tưởng tượng con tàu của anh đang neo ngoài kia. Trước khi anh tìm thấy cô, anh chẳng hề vội vàng muốn trở về nhà. Còn giờ thì việc đó như là thứ duy nhất có thể cứu rỗi linh hồn anh. Victoria sẽ mất đi sự lôi cuốn của cô trong thế giới của anh. Cô quá thẳng tính, quá bạo dạn.



Anh nhìn mặt trời đang lặn xuống, sững sờ bởi những dải màu chạy ngang qua bầu trời. Chỉ ở đây anh mới có thể thấy cảnh tượng ấy - màu đỏ rực như máu chống chọi với màu cam, tía, và màu xanh của màn đêm đang tới, những màu sắc dữ dội như phản chiếu những cảm xúc điên cuồng của chính anh. Grant là người của sự tự chủ, và nếu cô hủy hoại sự tự chủ của anh, cô cũng hủy hoại anh luôn. Cô đã làm đảo lộn những cảm xúc trong người anh đến mức báo động. Đến mức nguy hiểm.



Chưa người đàn bà nào từng làm cho anh... thèm khát. Làm cho anh khát khao hơn cả anh có thể hay là sẽ khát khao.



Khi anh trở lại con lạch, cô đã đi, và thế là anh lại quay về trại. Được nửa đường lên chòi, anh ngửi thấy mùi nấu nướng. Chẳng có gì mùi có thể hấp dẫn đến thế. Mùi thơm càng đậm lên, và như một con thú, nước miếng anh tiết ra.



Anh thấy cô đang chuẩn bị những con cá họ bắt được trên đống lửa, và kết luận rằng anh chưa bao giờ đói đến thế này trong đời. Sau khi đảo mắt một vòng quanh bãi đất trống, anh hỏi, "Chúng ta ăn bằng cái gì?"


"Chuyện gì sẽ xảy ra với Cammy? Cô ấy chẳng còn gia đình."



"Tôi chắc chắn Belmont sẽ cho phép cô ấy ở với cô cho đến khi cô cưới chồng," anh chỉ ra một cách hợp lý.



"Rồi sao?"



"Cô hỏi nhiều quá, Victoria."



"Tôi đang lập kế hoạch. Hơn nữa, đó là cuộc sống mới của tôi - tôi không muốn bắt đầu mà lại mù tịt về nó."



Anh không thể tranh cãi về chuyện này. "Được rồi. Có thể chồng cô sẽ cho Cô Scott ở cùng như một người bạn với cô, hoặc để chăm sóc các con cô."



"Có thể?"



"Nếu không, cô ấy có thể lấy chồng."



"Đấy là cách giải quyết tất cả mọi chuyện sao? Hôn nhân? Thật kỳ diệu làm sao trên đời này vẫn còn những người độc thân để mà chọn."



Khi anh nhìn cô với anh mắt chẳng có vẻ gì là buồn cười, cô thở ra như vừa bị ngợp. Có quá nhiều chuyện cô phải nghĩ, và sự thông cảm trỗi dậy trong anh.



"Nghĩ thế này đi, Victoria. Cô sẽ cưới một anh chồng tốt. Cô sẽ có con," anh nói với vẻ chắc chắn tuyệt đối. "Cô sẽ có bạn bè và gia đình."



Trông cô dường như mơ màng trong một thoáng. Gương mặt cô dãn ra. Anh đoán cô đã từng rất thích trẻ con. Chìm sâu trong suy nghĩ, cô lẩm nhẩm, "Những việc đó có thể xảy ra." Anh không thể rời mắt khỏi cô. Khi một ngọn gió làm lung lay ánh lửa và những cuộn tóc cô, cô đứng dậy, nói lơ đãng, "Chúc ngủ ngon." Lần đầu tiên, cô dường như không nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi hoặc kinh tởm. Cô bước khỏi cái võng về phía căn chòi, chìm trong suy tưởng.



Ánh mắt kỳ lạ đó xoắn chặt lấy tâm trí của anh. Anh từng nghĩ cô là người dễ đoán, nhưng giờ thì anh cũng chẳng biết nữa. Anh trải tấm nệm, tìm một chỗ hở của tán cây, và nhìn lên. Liệu cô ấy có thực sự nghĩ vậy khi cô nói về chuyện cả thế giới coi như họ đã chết? Liệu cô có thể thực sự rũ bỏ hết hy vọng được rời khỏi đây? Và nếu thế, làm sao cô ấy sống được với hiểu biết về tất cả những thứ cô ấy không bao giờ có thể có?



Ý nghĩ này làm anh day dứt. Nhưng giờ thì sẽ không như thế nữa. Cô ấy sắp trở về. Cô ấy sẽ có con, có gia đình, có bạn bè. Dù cô đã ở yên trong chòi, anh nói to để cô nghe thấy, "Victoria, tôi sẽ đưa cô trở về an toàn để cô có thể có tất cả những thứ đó."



Sau một lúc, cô gọi ra với một giọng miễn cưỡng, "Dịch sang bên phải chút nếu anh muốn nhìn những ngôi sao."