Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 1 : Bị bắt

Ngày đăng: 23:14 21/04/20


Chỉ tầm khoảng chừng nửa tháng, Tấn Thành đã dần khôi phục phồn hoa của ngày xưa.



Vào tháng chạp, tia nắng ban mai yếu ớt, gió thổi lạnh rung, người qua đường hối hả.



Trước sạp hàng hoành thánh, nam tử trung niên tay cầm cán gỗ cán đi cán lại lớp màn bên ngoài làm bột.



Dáng người ông ta hơi gầy, làn da hơi đen, còn có chút thô ráp, mặc trên người một bộ y phục cũ bạc màu, động tác thuần thục nhanh nhẹn, nước chảy mây trôi. Lớp màn bên ngoài lau kỹ đến mỏng như cánh ve, dùng đũa kẹp nhân thịt của bánh vào trong, tiện tay gói thành hình đỉnh vàng đẹp mắt.



Gói xong hoành thánh liền cho vào nồi lớn, nước đang sôi sùng sục, tiện thể cho bánh chín nổi lên cùng nhau.



Muôi lớn múc một cái, hoành thánh cùng nước chảy vào trong chén, rải một lớp hành lá lên, nóng hổi, thoáng chốc mùi hương lan tỏa bốn phía.



”Mẫu thân, ta đói.”



Tiêu Ngư nghe thanh âm, nghiêng đầu nhìn nam hài tử mình đang dắt tay.



Thấy hắn mi thanh mục tú, ngày thường trắng trắng mập mập, dáng dấp nho nhỏ, giờ đây lại chải thành hai búi tóc, buộc dây đỏ lên đầu, còn mặc một bộ váy rách nát. Trông như tiểu cô nương, nhưng lại không ảnh hưởng đến sự đáng yêu của hắn. Tuổi nhỏ như vậy, giả thành tiểu cô nương ngược lại rất ra dáng, thanh âm ngọt ngào mềm mại, để người ta nhìn cũng sẽ không hoài nghi.



Mà một nam hài tử bốn tuổi, nửa tháng trước vẫn là tiểu Hoàng Đế Ngụy Quốc Triệu Hoằng, kim tôn ngọc quý, đứng trên vạn người.



Tiêu Ngư biết mặc dù hắn mới bốn tuổi, lại vô cùng hiểu chuyện, mấy ngày nay đều ngoan ngoãn khéo léo. Nhưng bây giờ trên người nàng không có đồng nào, có thể ăn màn thầu đã không tệ. Huống hồ toàn Tấn Thành đều đang truy lùng họ.



”Hoằng Nhi ngoan.” Tiêu Ngư thấp giọng trấn an, kéo tay nhỏ mập mạp của hắn chuẩn bị trở về.



Trước mắt họ đang tạm cư tại miếu hoang, trong ngực nàng cất hai cái màn thầu đủ cho họ ăn một ngày. Sức ăn của tiểu hài tử nhỏ, khẩu vị của nàng cũng không lớn, ngược lại không bị chết đói.



Mắt Triệu Hoằng như một cặp nho đen nhìn Tiêu Ngư, ngửi mùi thơm kia liền mấp máy cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch. Hình như rất muốn ăn, cuối cùng lại không khóc không nháo, gật đầu, theo Tiêu Ngư trở về.



Thấy chủ quán kia thương tiếc nhìn đôi mẹ con này, thở dài nói: “Thôi, vị phu nhân này ngồi lại đi.” Nói xong thì múc hai bát hoành thánh để trên bàn, nói với Tiêu Ngư: “ Nhân lúc còn nóng ăn đi. Một phụ đạo nhân gia* một mình dẫntheo hài tử thật không dễ dàng, hoành thánh này ta không lấy tiền.”



Phụ đạo nhân gia: Phụ nữ chuẩn mực đạo đức
Lại thêm một tiếng.



Tim Tiêu Ngư đập bang bang trong lồng ngực, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một ít chuyện.



Nữ quyến Hoàng Gia bị bắt, nếu như dung nhan xuất sắc chút, mười phần tám là không thoát khỏi vận mệnh bị lăng nhục. Tiêu Ngư cũng biết, một số nàng muốn giữ trinh tiết, thì có thể tự vẫn, tránh khỏi việc bị đám loạn thần tặc tử kia vũ nhục. Nhưng ngày phản quân công phá cửa cung, nàng tận mắt nhìn thấy cô mẫu nàng rút kiếm tự vẫn, máu tươi ba thước... Cô mẫu làm Hậu hơn mười năm, có thể thịnh sủng không suy, không thể bỏ được dung mạo tuyệt sắc này. Dù sống đẹp đến đâu, thì chết cũng chỉ là một thi thể lạnh băng, máu me đầm đìa, dữ tợn đáng sợ.



Chính mắt thấy cô mẫu chết, nên nàng không có dũng khí tự vẫn.



... Nàng sợ chết, nàng phải sống tiếp.



Tiêu Ngư càng chạy càng nhanh, đến khi bản năng chạy cuối cùng cũng hết, thở hồng hộc. Mà tiếng vó ngựa đuổi theo sau lưng vẫn không mất, càng đuổi càng gần.



Lúc Triệu Hoằng trong tay ‘bụp’ một tiếng ngã xuống đất, nàng đưa tay định đỡ hắn. Thì dưới nách của nàng xuất hiện một bàn tay màu lúc mạch rắn chắc vươn ra, trực tiếp nắm ngang hông của nàng, dễ dàng nhấc người nàng lên.



Bay lên trời.



Cánh tay rắn chắc kia làm dưới ngực nàng đau đớn, hoành thánh vừa mới ăn vào bụng đều muốn phun ra. Cả người nàng bị xách lên lưng ngựa, không ngừng đụng vào lồng ngực của người sau lưng, lồng ngực đó cứng như đá, đụng vào đầu khiến nàng hoa mắt chóng mặt. Eo bị cánh tay sắt giữ chặt, không thể động đậy.



Ngay sau đó, cảm giác được thân thể của nam nhân nhích lên trước, hơi thở cực nóng phả vào tai nàng, là hơi thở cực bá đạo của một nam nhân, khiến người ta không rét mà run.



”Tiêu Thái Hậu, ngươi còn muốn chạy đi đâu?”



Nam nhân khổng vũ hữu lực*, giọng điệu tựa như núi cao áp bức người khác. Bởi vì đang ở trong ngực của y, cơ hồ Tiêu Ngư có thể cảm giác được lồng ngực y chuyển động khi nói chuyện.



Khổng vũ hữu lực: rất mạnh mẽ, tràn trề sức lực.



”Hồi cung.” Nam nhân kia lại nói.



Đây là câu nói sau cùng mà Tiêu Ngư nghe được trước khi ngất.