Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 105 : Đại kết cục 2

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Editor: Hoa Trong Tuyết



Lá cây bạch quả vàng óng rơi lác đát, chồng chất trước viện.



Trong phòng, cửa sổ khắc hoa đóng lại, phía sau tấm bình phong bằng gỗ trầm hương chạm khắc bốn mùa. Đại phu ngồi ở bên giường, đứng bên cạnh là một tiểu đồng tay ôm hòm thuốc.



Sau khi giúp bắt mạch cho người nằm trên giường, đại phu liền đứng dậy, ngẩn đầu nhìn người đứng bên cạnh cửa sổ.



Hắn nói: "Phu nhân có thai, hôm qua bị động thai khí, hiện nay đã không còn gì phải lo. Nhưng mà vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể đi lại nhiều, nếu không… rất khó giữ được hài nhi trong bụng." Thầy thuốc nhân từ,  đặc biệt là phụ nữ có thai, có chút sơ xuất, đây chính là mệnh.



Tiêu Ngư mơ mơ màng màng, nghe tiếng nam nhân nói: "... Vậy nghe theo lời đại phu, vẫn nhờ ngài thay phu nhân bốc thuốc dưỡng thai." Tiêu Ngư giật giật ngón tay, mí mắt nặng nề, không mở ra được.



Đó là giọng nói của Triệu Huyên.



Hắn lại mang nàng đi đâu? Cảm thấy chăn đệm bên cạnh hơi lõm xuống, có người ngồi xuống bên cạnh của nàng, khí tức xa lạ ập tới, Tiêu Ngư nắm thật chặt đệm dưới người, ráng chống đỡ mở mắt ra.



Hắn giống như là có chút ngoài ý muốn, nhẹ nhàng nói: "Tỉnh?"



Tiêu Ngư thấy hắn thu tay về, áo mũ chỉnh tề ngồi ở bên cạnh nàng. Hắn mặc một bộ đồ trắng, mặt như ngọc, dung mạo mỹ lệ, bên hông đeo ngọc dương chi, túi thơm song ngư. Nàng từng nghĩ đến, người đưa nàng rời khỏi tiêu gia, đúng là kỳ vương Triệu Huyên!



Hôm đó nàng đến đám cưới của Tiêu Ngọc Cẩm, đi theo Hà Triều Ân tìm Tiết Chiến đang uống rượu, lại bị hắn bỏ thuốc mê. Đợi đến nàng khi tỉnh lại, đã sớm ra khỏi thành. Người ngồi bên cạnh, chính là Triệu Huyên.



Đoạn đường này, nàng đều trốn đi mấy lần, đều bị hắn tìm thấy, hôm qua nàng khó khăn lắm mới chạy xa một chút, lại bởi vì cảm thấy đau bụng khó chịu, cuối cùng mất đi ý thức, hiện tại tỉnh lại, vẫn thấy Triệu Huyên. Nàng vẫn chưa chạy thoát.



Tiêu Ngư níu lấy đệm chăn ngồi dậy, mở miệng nói: "Triệu Huyên, ta với ngươi không oán không cừu, ngươi bắt ta làm cái gì?" Khi còn bé nàng cũng không gặp hắn nhiều, dù cho vào cung, phần lớn cũng là ở cùng thái tử Triệu Dục. Triệu Huyên cũng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, lại nói, bảy năm trước hắn đã đến đất phong ở Thông Châu.



Triệu Huyên ghé mắt, đối đầu mặt của nàng.



Nàng chưa đầy mười sáu, giữa lông mày đã lộ ra khí chất quý tộc, cao cao tại thượng, giống như ánh mắt mọi người đều nhìn nàng. Hiện tại nhìn nàng rất mảnh mai, mày cau lại, trên mặt là vẻ suy nhược trắng bệch, duy có đôi mất vẫn là trong sáng có thần, bộc lộ cảnh giác đối với hắn.



Triệu Huyên lần nữa đưa tay, hắn đưa tay tới, rõ ràng nàng muốn lùi về sau tránh đi, hắn thoáng dùng sức, ấn bờ vai của nàng xuống, sau đó nắm lấy màn gấm bị tuột xuống, giúp nàng đắp kín.



Làm xong những việc này, hắn mới đưa tay về. Sau đó nói với nàng: "Nàng phái người đi điều tra bổn vương, chẳng lẽ không tra ra được cái gì?"




Lô Hi Trung vừa dứt lời, chỉ thấy Đế Vương phía sau thư án lập tưc đứng lên, nói ra: "Lập tức xuất phát, lúc này, trẫm tự mình đi tìm!"



Nước một ngày không thể không có vui, Hoàng Hậu tuy quan trọng, nhưng tân đế đăng cơ đế vị bất ổn, thực sự không nên rời khỏi Tấn Thành, mà lại là Thanh Châu đường xá xa xôi, cho dù hắn đi, lúc đến người cũng không còn nơi đó rồi.



Lô Hi Trung liền nhìn về phía Quách An Thái.



Hắn biết Quách An Thái chính là phụ tá đắt lực bên cạnh Đế Vương, hắn, có thể hắn nói hoàng thượng sẽ nghe vào một ít.



Quách An Thái chắp tay tiến lên phía trước nói: "Hoàng Thượng, việc này tuyệt đối không thể."



Tiết Chiến tiện tay quơ lấy ngọc tỉ trên bàn, ném về phía Quách An Thái. Quách An Thái là người tập võ, lập tức kịp phản ứng, vững vững vàng vàng tiếp được. Hai tay hắn dâng ngọc tỷ cho Đế Vương, đôi mắt trợn to, nhìn về phía Đế Vương, kinh ngạc nói: "Hoàng, Hoàng Thượng ngài..."



" Mấy ngày Trẫm không có ở Tấn Thành, tất cả chính vụ đều giao cho ngươi toàn quyền xử lý. Quách An Thái, trẫm tin ngươi."



Thanh âm Đế Vương âm vang.



Quách An Thái lại nghĩ đến ngọc tỷ nóng hổi trong tay. Lúc trước hắn đi theo Tiết Chiến, rất thật tâm, về sau tân đế đăng cơ, hắn cũng từng lo lắng, sợ sự việc qua cầu rút ván sẽ rơi trên đầu mình. Mà bây giờ, Đế Vương tín nhiệm hắn như vậy, làm cho hắn cảm thấy trước kia mình có suy nghĩ kia, chính là lòng dạ tiểu nhân.



Ngay cả như vậy, Quách An Thái vẫn  mở miệng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, có Lô đại nhân ở đó, sẽ dốc toàn lực tìm nương nương. Trong cung nếu không có ngài, sợ là sẽ gặp đại loạn."



Tiết Chiến nhìn về phía hắn, thanh âm bình tĩnh nói: "Ngươi hẳn phải biết Thanh Châu là nơi nào? Trẫm không thể trơ mắt nhìn nàng bị người đưa ra quan ngoại..."



"Lúc trước trẫm đối với nàng không có bao nhiêu thật tình, ham mỹ mạo của nàng, tính toán nàng và thân nhân của nàng, trẫm lại muốn nàng thật lòng yêu mình, nhưng cũng không bỏ ra cái gì để trao đổi với nàng. Hiện tại trẫm muốn cùng nàng sống thật tốt, nhưng nàng lại bị người mang đi mất. Quách An Thái, ngươi cũng là người đã thành thân, hẳn phải biết, là trượng phu, che chở thê tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Thế nhưng trẫm lại không thể bảo vệ được nàng, để cho nàng bị cướp đi ngay dưới mí mắt của trẫm... hiện tại chắc chắn nàng đang rất sợ hãi, trẫm nhất định phải tự mình đi tìm nàng."



Nói xong, hắn sải bước đi xuống.



"Quốc sự, ngươi tự xem đó mà làm."



Hắn nói tiếp, " Thanh Châu, nhất định trẫm phải tự mình đi."



"Đó là thê tử của trẫm... giang sơn mất có thể đánh chiếm lại, nhưng chỉ có duy nhất một Niên Niên." ( Chuẩn soái, ta đọc mà muốn rụng tim)