Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 106 : Đại kết cục (3)
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Editor: Maria Nyoko
Triệu Hoằng rất mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong tay Tiêu Ngư. Hai tay của hắn ôm chặt lấy cánh tay của nàng, mặt trắng nõn dán trên mu bàn tay của nàng. Giống như một con thú nhỏ bị người vứt bỏ, hiện tại cảm thấy an toàn, an tâm rồi.
Có nha hoàn tới, muốn ôm hắn đi ra. Cho dù là trong giấc mộng, tay của hắn cũng không chịu buông ra.
Lực của nha hoàn nặng chút, Triệu Hoằng nhăn lại lông mày nhỏ lầm bầm một tiếng. Tiêu Ngư nhìn về phía nha hoàn, nói khẽ: "Ta tới."
Nha hoàn liền lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng ta là nha hoàn bị Triệu Huyên mua được, cô nương đi ra từ địa phương nhỏ, không gặp bao nhiêu việc đời, để các nàng phục vụ vị phu nhân này, nhìn qua tuổi rất nhỏ, lại cực kỳ đẹp đẽ, có đôi khi nàng sẽ nhịn không được nhìn nhiều vài lần. [d.d. [email protected]]
Biết được chủ tử để ý nhất phu nhân, hiện nay phu nhân lại có thai, đương nhiên nha hoàn không dám qua loa, đưa tay thu về, ngoan ngoãn khéo léo đứng ở một bên.
Tiêu Ngư cúi đầu, cầm tay Triệu Hoằng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một số tiếng vang, Tiêu Ngư từ từ nhấc mắt nhìn, nhìn thấy một bóng dáng cao to đi tới phía bên này. Sắc mặt của nàng bỗng nhiên biến đổi.
Triệu Huyên tiến lên, nhìn thấy ghé vào Triệu Hoằng bên cạnh Tiêu Ngư, nói với Tiêu Ngư: "Người, bổn vương cũng cho nàng gặp được, hiện tại có thể an tâm?" Sau đó cúi người, đưa tay vươn hướng Triệu Hoằng. Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Ngư cảnh giác, hắn nói: "Nàng đã ưa thích đứa bé này, bổn vương sẽ thay nàng giữ lại hắn."
Nếu hắn sớm muốn mệnh Triệu Hoằng, không cần lưu người đến bây giờ.
Tay Tiêu Ngư trong tay áo xiết chặt, lại chậm rãi buông ra. Nàng thấy Triệu Huyên ôm Triệu Hoằng ra ngoài, đại khái là bỏ vào bên trên giường La Hán gian ngoài, rất nhanh lại đi đến, nhẹ nhàng vén bào, ưu nhã ngồi xuống bên cạnh của nàng.
Ánh mắt của hắn nhàn nhạt màu hổ phách, lẳng lặng nhìn lấy nàng, trong lòng Tiêu Ngư lại bay lên một nỗi chán ghét, dịch ánh mắt ra.
Một đoạn cổ ngọc trắng như tuyết lộ ra trong tẩm y, làn da tinh tế tỉ mỉ dường như hiện ra ánh sáng nhu hòa, mặt mày của nàng tinh xảo, lúc ốm yếu nhan sắc hơi kém, càng lộ vẻ mảnh mai, lại càng để người sinh ra thương tiếc. Nàng không có nhìn hắn, nhưng hắn vẫn đang nhìn nàng, nhìn thật lâu, trước kia hắn không dám nhìn nàng nhiều, hiện tại có thể không kiêng nể gì cả.
Mắt Triệu huyên sắc dần dần, bỗng nhiên ép lại gần, bắt lấy cổ tay của nàng.
Sau đó là âm thanh hắn thật thấp: "... Tân đế thô lỗ, sợ là trên giường cũng không hiểu đến thương hương tiếc ngọc, yên tâm, ngày sau bổn vương sẽ thương yêu nàng."
Thư tịch mở ra, bên trong cũng không phải là văn tự Đại Tề, mà là man văn Tiêu Ngư quen thuộc.
Nghĩ tới điều gì, Tiêu Ngư vội vội vàng vàng đi ra ngoài phòng, liền nhìn thấy dưới cây táo trước viện, bóng dáng cao gầy đứng thẳng như một cây trúc màu xanh. Tiêu Ngư nhất thời ngừng tại chỗ, váy lẳng lặng rủ xuống.
Mà lúc hắn nhìn đến mình, lại như không có chuyện gì xảy ra chậm rãi tiến lên, xoay người, quỳ gối hành lễ với nàng, thanh âm hoàn toàn thanh nhuận như trước đây: "Phu nhân."
Tiêu Ngư nhìn trên cổ tay hắn mang theo phật châu, một bộ dáng phi thường bình tĩnh, trong lòng lại bay lên một cỗ tức giận, châm chọc nói ra: "Hà công công thật sự là thâm tàng bất lộ."
Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến, hoạn thần bên người Đế Vương Hà Triêu Ân, đúng là người Triệu Huyên.
Dung mạo Hà Triêu Ân lạnh nhạt, lúc đối mặt Tiêu Ngư, cũng không có nửa phần dị thường. Hắn thấp giọng, cung kính nói: "Vương gia lo lắng phu nhân buồn bực, cố ý để tiểu nhân đưa tới những sách này, không biết phu nhân có thích hay không?"
Hắn không tiếp lời, Tiêu Ngư lại muốn tiếp tục nói: "Hà công công đi theo bên người Đế Vương, tiền đồ vô lượng, vì sao còn muốn hiệu trung Triệu Huyên? Bản cung vẫn luôn rất yêu thích ngươi, lại không nghĩ rằng, người bạn duy nhất trong cung, lại đợi bản cung như thế này. Hà Triêu Ân, ngươi nói một chút, Triệu Huyên cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt?"
Loại người giống Hà Triêu Ân này, vì sao muốn đi theo Triệu Huyên. Hiện tại hắn mang nàng đi, ngày sau cũng chỉ có thể đi theo Triệu Huyên, không có khả năng lại hồi cung. Đối với hắn như vậy có chỗ tốt gì?
Hà Triêu Ân cúi đầu, ngoảnh mặt làm ngơ nói: " Nếu phu nhân muốn xem sách khác, đều có thể thông báo tiểu nhân."
Tiêu Ngư không nói chuyện. Qua một hồi lâu, mới trầm thấp kêu một tiếng: "Hà công công..."
Nàng nhéo nhéo hai tay trong tay áo, thăm dò mà hỏi: "Ngươi có thể giúp ta một chút sao?"
Hà Triêu Ân mở miệng nói: "Phu nhân hãy tĩnh dưỡng, nếu không có sự tình khác, tiểu nhân cáo lui trước."
Đúng vậy, là nàng hồ đồ rồi. Nàng chính là bị hắn mang ra ngoài, làm sao hắn có thể giúp nàng đào tẩu? Tiêu Ngư không muốn nhìn hắn, quay người tiến vào phòng ngủ.
Chờ lúc nàng xoay người, Hà Triêu Ân mới giơ đầu lên, con mắt nhìn về phía bóng lưng nàng mảnh khảnh, dần dần trở nên rất ôn hòa.