Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 19 : Nam nhân (1)

Ngày đăng: 23:14 21/04/20


Edit: Đào Sindy



Tiêu Ngư còn chưa trang điểm, thì đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, từ xa tới gần. Nàng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc long bào màu đen nện từng bước chân dài tiến đến. Tới nhanh như vậy... Lúc này cũng không lo được gì, vội vàng đứng dậy chuẩn bị hành lễ.



Nàng vừa mới xoay người, nam nhân đã tới trước mặt của nàng.



"Hoàng Thượng..." Tiêu Ngư nhìn y.



Người kia nhẹ nhàng độ lượng nắm tay nàng, khiến thân thể nàng cứng nhắc, sau đó nam nhân cất lên giọng nói trầm thấp: "Hoàng Hậu không cần đa lễ."



Tiết Chiến cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng hất tóc đen lên, lọn tóc còn hơi ẩm ướt, trên người là một cỗ mùi thơm, không nồng đậm, cũng không biết là mùi gì, nhưng khiến người ta cảm thấy dễ ngửi. Biết nàng vừa tắm qua, liền hỏi: "Vừa xong hay sao?"



Bàn tay nắm tay nàng cũng không chịu buông ra, cách áo ngủ mỏng, có thể cảm nhận được làn da nàng kiều nộn, cánh tay tinh tế, dường như y chỉ cần bẻ nhẹ nó sẽ gãy, chẳng trách đêm qua đụng nhẹ nàng một cái, đã kêu đau. Thấy nàng nghe thanh âm của mình thì chậm rãi ngẩng đầu lên, vẫn là má ngọc xinh đẹp hôm qua, cặp mắt sáng rực cứ như biết nói chuyện.



Trên cặp mắt kia là một cặp lông mày...



Tiêu Ngư đành phải trả lời: "Là thần thiếp không cẩn thận ngủ quên mất rồi..."



Dù đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng đêm qua bọn họ chỉ mới bắt đầu cảm nhận. Lúc trướng thật dày rủ xuống thì không sao, bây giờ tiếp xúc tại đây, nàng vẫn còn chút không quen lắm.



Về phần nam nhân trước mặt, mày kiếm mắt phượng, tướng mạo tuấn mỹ, chỉ có xuất thân không cao, toàn thân mặc long bào, trên người vẫn có một chút thô ráp dã man.



Nam nhân cao lớn khôi ngô như vậy, làm Tướng Quân còn được, nhưng xưng đế...



"Là trẫm bảo người để nàng ngủ thêm chút nữa." Tiết Chiến mở miệng nói. Đêm qua do y uống rượu có chút càn rỡ rồi. Lại hỏi một câu: "Có thể dùng đồ ăn sáng rồi?"



Tiêu Ngư lắc đầu: "Còn chưa."



Tiết Chiến nói: "Vậy trẫm chờ nàng cùng ăn."



Y muốn đợi nàng... Tiêu Ngư cắn môi, cảm thấy có chút không thỏa đáng lắm, huống hồ nàng trang điểm cần một canh giờ, bây giờ y đường đường là một Đế Vương, như thế không ổn. Nàng nói: "Hay Hoàng Thượng dùng trước đi."



"Trẫm nói chờ nàng thì là chờ nàng.”  Tiết Chiến gọn gàng mà linh hoạt nói. Sau đó sải bước đi đến ngồi xuống ghế bành khắc hình hoa cúc hoa lê, giả bộ đợi nàng trang điểm.



Mắt Tiêu Ngư trợn to, hơi sững sờ một chút, sau đó mới thoải mái, ngồi xuống một lần nữa, để Xuân Hiểu trang điểm thay nàng. Tuy nói không cần hóa trang quá tinh xảo, nhưng vẫn phải để búi tóc dành cho Hoàng Hậu, tỉ mỉ mà chải. Tiêu Ngư đang ngồi yên lặng, nhìn gương đồng trước mặt, lại nhìn nam tử đang ngồi trên ghế bành.




Tiết Chiến liền hỏi nàng: "Nàng đến đó làm gì?"



Đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao? Tiêu Ngư từ từ nói: "Thần thiếp chỉ nhớ tới cô mẫu, cho nên mới đến đó xem."



Lập tức Tiết Chiến nói một câu: "Về sau không cho phép đến đó."



Lúc này, Tiêu Ngư cũng không đần độn tiến lên hỏi y vì sao, chỉ gật đầu đáp ứng. Chờ y không nói nữa, mới cùng y đi vào.



Lúc này nàng không dám quan sát y quá lâu, dần dà ở cùng y. Nhìn bóng lưng y, Tiêu Ngư khẽ nhíu mày.



Tuy nói cô mẫu nàng là Hoàng Thái Hậu tiền triều, nhưng nàng không phải cũng là Thái Hậu tiền triều sao? Nếu nguyên nhân bởi vì tiền triều, y cũng không nên phản ứng mảnh liệt như vậy? Nhưng nếu là những thứ khác... Cũng không thể nào. Từ nhỏ cô mẫu nàng sống ở phủ Hộ Quốc Công, cập kê liền vào cung làm Hậu, hẳn là không có khả năng có quan hệ gì với y chứ?



Tiêu Ngư rất nghi hoặc, làm thế nào cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.



Tiết Chiến vào trong rồi liền thấy một bàn thức ăn, biết Tiêu Ngư còn chưa dùng bữa, một mực chờ đợi y, nghĩ đến bóng dáng kiều diễm dưới hiên ban nãy, thấy mình liền tiến lên đón, khó tránh khỏi có chút mềm lòng. Huống chi nàng là thê tử tân hôn của y, đêm qua mới được y ‘yêu thương’ qua.



Nhưng mà...



Y thực sự không nghĩ nàng sẽ đến Thọ Ninh Cung.



Chờ đến lúc sắp lên giường nghỉ ngơi, Tiêu Ngư mới đứng trước người Tiết Chiến, đưa tay hầu hạ y thay y phục. Tiết Chiến cúi đầu, liền có thể thấy khuôn mặt nàng được ánh nến chiếu vào, ngay cả lông tơ trên khuôn mặt nho nhỏ tinh tế đều có thể nhìn thấy, làn da non mịn, da như mỡ đông, nói chung là như thế.



Nằm lên giường, y thấy nàng ngủ rất quy củ, lại im lặng rất biết điều, cánh tay dài bao quát ôm nàng qua, nghiêng đầu nói cùng nàng: "Lúc trước nàng từng là thê tử Triệu Dục, ngày sau trẫm sẽ không truy cứu, nhưng trẫm là nam nhân đầu tiên của nàng, cũng sẽ là nam nhân duy nhất... Nàng là thê tử của trẫm, trẫm sẽ bảo hộ nàng chu toàn, cho nàng một đời vinh hoa."



Tiêu Ngư  tựa ở trong ngực y, thân thể rắn chắc của nam nhân cực nóng, cách y phục ngủ cảm nhận thật rõ ràng.



Nàng xem xét bên cạnh, đột nhiên xuất hiện yết hầu trên cổ. Nếu như lúc này, trong tay nàng có một cây chủy thủ...



Nàng đang nghĩ ngợi, lại nghe thanh âm của nam nhân thoáng ôn hòa hơn hẳn: "Hôm nay thức ăn ăn không quen, tại sao nàng không nói với trẫm?"



Bỗng nhiên một câu nói như thế vang lên, Tiêu Ngư kinh ngạc nhìn y.



Tiết Chiến thấy ánh mắt của nàng sáng sáng, dáng vẻ kinh ngạc lại nghi hoặc, có chút tính trẻ con, bất giác cong môi cười, hôn môi nàng một cái, nói: "Từ ngày mai, liền an bài theo chi phí ngày xưa của nàng, hoàng thất Đại Ngụy có thể cho nàng, trẫm cũng có thể cho nàng, chỉ nhiều hơn chứ không ít đi."