Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 20 : Vô lại (2)
Ngày đăng: 23:14 21/04/20
Tiêu Ngư thấy đáy mắt y hàm chứa ý cười, mặt mày nhìn qua có vẻ rất ôn hòa... Y cười lên, dường như vốn không có dọa người như bình thường. Bởi vì làn da y hơi đen, lông mày hơi rậm, nhìn còn có chút chất phác thật thà.
Quá khác biệt so với dáng vẻ Đế Vương uy nghiêm ngày thường.
Nàng nhìn một lát, cảm nhận đôi môi nóng bỏng của nam nhân, mới do dự mở miệng nói: "Như vậy... Có phải không được tốt lắm không?" Y không phải luôn chủ trương tiết kiệm sao? Tại sao lại để cho nàng... Như vậy chẳng phải là quá phung phí sao? Liền nói, "Nô tì cảm thấy, không cần đâu."
"Trẫm nói chi thì sẽ chi." Tiết Chiến vuốt ve gương mặt nàng, quả quyết nói. Nam nhân ăn mặc chi tiêu như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể khiến thê tử của mình chịu ủy khuất. Nếu nàng không thể sống sung túc như trước kia, vậy còn gả cho y làm gì?
Tiêu Ngư thấy thái độ kiên quyết của y, lại hiểu nam nhân này đại khái không muốn nữ nhân của mình sẽ làm trái với lòng tốt của y, cũng không từ chối nữa, liền cười cười nói: "Vậy nô tì... Đa tạ Hoàng Thượng."
Lần này là chính y chủ động nói, cũng không phải là nàng yêu cầu.
Tươi cười của Tiết Chiến sâu dần, chợt đột nhiên xoay người áp nàng xuống hôn, nụ hôn như mưa, hô hấp dần trở nên dồn dập. Tiêu Ngư từ lâu đã biết vóc người của y, theo bản năng căng thẳng, lại phát hiện y cũng không dùng hết sức nặng bản thân áp xuống, mà là lấy cánh tay chống đỡ... Cánh tay kia cường tráng rắn chắc, lẳng lặng đặt bên cạnh người nàng.
Rồi sau đó y thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"
A? Tiêu Ngư nhìn y, bốn mắt nhìn nhau, nhìn ánh mắt của y, liền hiểu được y đang hỏi điều gì. Chỉ là đến cùng da mặt nàng vẫn là quá mỏng, nên mở miệng thế nào mới tốt, liền không nói gì. Nhưng mà nam nhân này lại không biết xấu hổ không biết thẹn, bàn tay thô ráp từ từ di chuyển xuống, nói với nàng: "Trẫm đang hỏi nàng, có còn đau hay không? Nếu nàng không nói, vậy trẫm liền tự mình xem..."
"...Hử?" Y cười ngắm nàng, rất là vô lại.
Sao lại có người như vậy. Tiêu Ngư vội vàng ngăn y lại, hai tay chặt chẽ cầm tay y, cũng không kịp xấu hổ, tùy tiện gật đầu.
Làm sao có thể không đau? Khí lực của y lớn như vậy, thân hình cũng cao lớn, bản thân y nơi nào cũng lớn... Nhưng mà nàng chỉ gật đầu một cái, liền nghe y cười ra tiếng, bời vì dính với nàng cùng một chỗ, liền có thể cảm nhận được rung động trước ngực y. Giống như được nghe kể một chuyện rất buồn cười.
Thật kỳ quái, nàng đau, y lại cao hứng như vậy sao?
Nhìn y đã xuống khỏi người nàng, một tay ông nàng vào trong lồng ngực. Phượng Tảo Cung vốn được bố trí Địa Long, chỉ là Tân Đế thân thể cường tráng, mùa đông cũng không sợ lạnh, Địa Long này đêm qua cũng không được đốt. Nữ tử dù sao vẫn e ngại lạnh lẽo hơn, chẳng qua nhiệt độ của thân thể nam nhân này, trái lại có thể thay nàng xua tan lạnh lẽo.
Tiêu Ngư cúi đầu nhìn lại, liền thấy cánh tay kia của y cứ như vậy phủ lên một chiếc chăn hỉ bên ngoài, không mảy may sợ lạnh...
Nhưng mà, cánh tay to như vậy, phàm là nàng muốn đối đầu với y, cánh tay này sợ là có thể vặn gãy cổ của nàng rất nhanh.
Nghĩ tới đây, cổ Tiêu Ngư liền rụt vào trong một cái. Hiểu rằng cho dù trong tay nàng có một cây chủy thủ, cũng tuyệt đối không dám làm gì y.
Tiết Chiến thấy thế, liền nói: "Yên tâm, sau này Trẫm sẽ tận lực không lỗ mãng..." Vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường.
Tiêu Ngư nhìn y, có chút hoảng hốt. Vẫn là thân hình tráng kiện như vậy, khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, lại giống như có chừng mực hơn so với đêm động phòng, lúc ấy y trực tiếp vác nàng ném lên giường, tuy nói không đau, nhưng cũng không phải là dễ chịu.
Nam nhân cởi áo ngủ bằng gấm nằm xuống cùng nàng, ôm lấy nàng, mặt dán lại gần, nói: "Ngày mai Trẫm sẽ đi lại mặt cùng nàng."
Ngày thứ ba lại mặt, ngày mai là nàng có thể trở về phủ Hộ Quốc Công. Trong lòng Tiêu Ngư vui mừng, gật đầu "Vâng" một tiếng, mặt mày rạng rỡ.
Người trong ngực thơm ngát mềm mại, Tiết Chiết cảm giác muốn ôm nàng trong tay thật chặt. Nếu nói y không muốn chắc chắn là giả, thật không dễ dàng gì mới lấy được nàng, tất nhiên muốn gần gũi thân cận với nàng. Chỉ là đêm qua nàng ngủ trong lồng ngực y, có phần không khống chế được tâm tình, sau đó y len lén vén cổ áo nàng lên nhìn, liền nhìn thấy những dấu tích kia, mới nhất thời thu tay.
Đêm đó quả thật là y đã quá mức...
Tiêu Ngư cũng có chút lo lắng không yên, chỉ sợ người này lại vội vàng gấp gáp mà tiến vào, chờ giây lát thấy y không có động tĩnh gì, tay cũng chỉ là an ổn ôm lấy nàng, cũng không có bất kỳ động tác nào, thân thể căng cứng, lúc này mới từ từ buông lỏng xuống.
Đã sang ngày thứ ba, ngày đầu tiên nàng mơ mơ màng màng không còn nhớ lắm, ngày thứ hai lại bởi vì ngày hôm trước mệt mỏi chỉ cần nằm lên giường liền ngủ, hôm nay... Nàng hãy còn chưa ngủ, cả người bị nam nhân ôm lấy, trong mũi cũng là hơi thở của y, loại cảm giác này có chút kỳ lạ.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Ngư nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, giác quan liền cảm nhận thật rõ ràng, thẩn thể của nam nhân cứng rắn, vững chắc, cấn vào người nàng có phần khó chịu, còn có, trên người y có mùi mồ hôi, không nồng nặc, nhưng xen lẫn một chỗ cùng hơi thở mạnh mẽ, cũng không dễ chịu lắm.
Tiêu Ngư không ngủ được.
Giác quan Tiết Chiến nhạy bén, thấy dáng vẻ tựa như muốn động mà không dám động của nàng, mới hỏi: "Sao vậy?"
Y cũng không ngủ được. Tiêu Ngư mở mắt, liền chạm phải đôi mắt đen như mực trầm lắng của y, nàng mở miệng chuẩn bị nói, do dự một hồi, cuối cùng lại nói một câu: "Vẫn là không nên nói."
Tiết Chiến nhìu mày: "Cho dù nàng nói gì, Trẫm cũng sẽ không trách nàng."
"Thật sự?" Tiêu Ngư nhìn y, mắt sáng lên.
Nghe giọng của nàng liền biết nàng đã động lòng, Tiết Chiến nhìn bộ dáng này của nàng, cảm thấy có đôi chút buồn cười, liền ừ một tiếng: "Đương nhiên là thật."
Vì vậy, Tiêu Ngư mới chậm rãi mở miệng, đánh bạo nói: "Hoàng Thượng... cái đó... Ngươi có thể đi tắm không?"