Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 22 : Mẫu đơn
Ngày đăng: 23:14 21/04/20
Liễu Thị đang cầm cái khung vải để thêu, nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi đi vào liền để khung thêu ở bên cạnh nha hoàn, nhìn thấy mặt Tiêu Ngọc Chi tối om om như cái đít nồi, bà mới đứng lên đi tới hỏi: "Sao nhanh như vậy lại trở về rồi? Rất ít khi Hoàng Hậu nương nương được trở về sao không cùng trò chuyện với Hoàng Hậu nhiều một chút?"
Các nàng và trưởng bối vừa mới rời đi sớm, Liễu Thị biết nữ nhi mình có chút bất hòa cùng với tỷ muội Tiêu Ngư, dù có nói thế nào thì họ cũng là đường tỷ muội (chị muội họ). Tiêu Ngư không có tỷ muội ruột, nhưng tỷ muội họ cũng xem như là thân thiết lắm rồi. Huống hồ Liễu Thị cũng hiểu rõ Tiêu Ngư, nàng không có nhỏ nhen như vậy, từ nhỏ cũng đã có được nhiều thứ, cho nên cũng không có so đo tính toán.
Mà Tiêu Ngọc Chi thì ngược lại. Tiêu Ngọc Chi nghe mẫu thân mình nói như vậy, trong lòng lại càng không thoải mái, sau đó ngồi xuống, tức giận nói: "Ai muốn lấy lòng nó chứ?" Tiêu Ngọc Chi lại không nhịn được lầm bầm nói: "Không phải chỉ là một Hoàng Hậu thôi sao? Ai mà không biết tân đế kia đăng cơ như thế nào? Phản tặc chi thê (vợ của phản tặc), hai người khác nhau thì có cái gì để người ta hâm mộ..."
Liễu Thị sợ đến mức vội lấy tay che miệng Tiêu Ngọc Chi lại, bà vừa nghe nói mà mồ hôi lạnh vừa chảy ròng ròng, "Tổ tông của ta, những lời này ta không cho con nói!"
Nói những lời đó có thể bị rơi đầu! Hôm nay Liễu Thị được mở mang kiến thức với cái vẻ uy nghiêm của đế vương kia, bà, đại bá Tiêu Hoài đứng chung một chỗ, cái phong thái kia đúng là rất cao rất uy nghiêm. Ở phủ Hộ Quốc Công bọn họ, ngoài Tiêu Ngư thì không ai không sợ Tiêu Hoài. Nhưng hôm nay, cái người tân đế trẻ tuổi này lại uy nghi khiếp người, gọi người cũng không ai dám nhìn thẳng.
Tiêu Ngọc Chi vội lấy tay kéo bàn tay của mẫu thân mình ra khỏi miệng, mà không can tâm nói rằng: "Con chỉ thuận miệng nói như vậy, lần sau sẽ không dám nói nữa."
Chính vì cái tính khí nhất thời kích động của Tiêu Ngọc Chi mà nàng ta không quản được miệng mình. Tiêu Ngọc Chi cũng không ngốc, bây giờ biết được tình huống của phủ Hộ Quốc Công, cho dù có không phục đi chăng nữa về sau cũng không nói chuyện với Tiêu Ngư nữa.
Nếu Tiêu Ngư không xong thì không chừng cả phủ Hộ Quốc Công bọn họ cũng không xong luôn. Với lại nàng ta cũng không vơ vét được cái gì tốt.
Lúc này Liễu Thị mới thở phào nhẹ nhõm, rồi vỗ vỗ ngực một cái, nhưng nỗi sợ hãi khi nãy vẫn còn, trong giọng nói còn có chút run sợ nói: "Con thật sự hù chết ta rồi..." Hôm nay tân đế kia đến lại mặt, trên dưới cả nhà đều bắt tay với thị vệ trong cung, nếu lời này của Tiêu Ngọc Chi mà truyền đến tai của tân đế kia, thì chỉ sợ Tiêu Ngư cũng không bảo vệ được Tiêu Ngọc Chi. Thiên tử uy nghiêm, sao lại có thể để cho một nữ tử nho nhỏ mạo phạm.
Liễu Thị lại nhìn Tiêu Ngọc Chi nói tiếp: "Qua tháng giêng này con cũng đã 17 tuổi, mấy ngày nay có nhiều nhà đến cầu thân, ta nhìn được có mấy nhà không tệ, con cũng nên kiềm chế lại mà suy nghĩ cho kĩ." Chỉ sợ trong lòng nữ nhi bà còn nhớ đến Vệ Đường. Dĩ nhiên là Vệ Đường văn võ rất là song toàn, hình dáng Đường Đường, xét về mặt thân phận thì Vệ Đường chỉ thua một chút. Nếu tâm đầu ý hợp bà cũng không nói lời nào, dù sao hắn cũng là nghĩa tử của Tiêu Hoài, Tiêu Hoài sẽ giúp đỡ hắn, nhưng hết lần này đến lần khác...
Chuyện này Tiêu Ngọc Chi đương nhiên biết, qua tháng giêng cũng không có ít nhà đến cầu thân, cũng không thiếu thanh niên ưu tú, cũng có một hai người phát triển phi thường (tốt về tướng mạo lẫn trí tuệ). Ngày xưa cũng có rất nhiều nữ nhân của nhiều hộ gia đình cùng tranh nhau giành lấy một người, nhưng tất cả lại cảm mến Tiêu Ngọc Chi... Trong lòng Tiêu Ngọc Chi rất vui mừng, dù sao mình cũng là một nữ nhi của một gia đình có mặt mũi, sẽ có nhiều người cầu thân, cũng sẽ có rất nhiều người ưu tú, tự nhiên cũng sẽ có người coi trọng nàng. Có thể lúc này đây nàng ta đang vui mừng đắc ý, nhưng khi nghe ngược bọn nha hoàn lén tám chuyện, nói Tiêu Ngư lúc này như một ánh sáng, những người đó còn muốn trở thành anh em cột chèo với đế vương, nên mới đến cầu thân.
Lần nay Tiêu Ngọc Chi không còn vui mừng nổi. Nàng ta quay về lẩm bẩm nói với Liễu Thị một câu: "Ai cũng đều muốn dính đến nàng hết..." (câu này ta cũng hiểu @@)
Nếu như dính như vậy thì nàng mới có thể gả cho nam tử đài tức vẹn toàn, văn võ song toàn, nàng thà rằng...
Ta khinh, ta mới không muốn chà đạp mình.
Đứng đợi ở Lâm Khê viện cùng với Tiết Chiến một lúc, Tiêu Ngư liền đi thư phòng gặp phụ thân. Rồi tự mình nhớ lại, phụ thân mình quả là đội trời đạp đất không gì không làm được, hôm nay gặp lại thì chợt phát hiện ra phụ thân mình hình như đã già đi một chút rồi. Nàng biết phụ thân lo lắng cho mình, liền nói với phụ thân rằng: "Phụ thân, người không cần quá lo lắng cho nữ nhi... Hắn, hắn cũng không có tưởng tượng ở chung với nữ nhi như vậy, hơn nữa còn rất yêu thích nữ nhi."
Trước sau như một Tiêu Hoài vẫn là một thiên chi kiêu tử, là một tướng soái kỳ tài, lúc nào lại chịu nhục nhã như vậy? Nhưng bây giờ nữ nhi mình đã vào cung, hắn nhất định không thể mạo phạm quân vương.
Mặc dù muộn, nhưng ở trong mộng Tiêu Ngư có thể mơ mơ màng màng cảm giác được, tay hắn đang ôm hông nàng, cũng không có làm cái gì cả, nhưng hắn cũng phải vân vê nhào nặn trên mấy lần mới lúc mới ngủ. Lúc đầu Tiêu Ngư có chút không quen lắm, dù sao cũng là, cũng là lần đầu tiên có một nam tử gần gũi như vậy. Nhưng về sau nàng có chút quen thuộc, chỉ cần hắn không dùng sức làm đau nàng là được, nàng chỉ để ý đến giấc ngủ của mình thôi.
Mà đêm nay, Tiêu Ngư mặc một áo ngủ mỏng màu vàng nhạt có thêu một trăm cây liễu, rồi lại còn đọc sách ở dưới ánh đèn, nhưng mà hôm nay cái tên Tiết Chiến kia về hơi sớm.
Hắn trở về, đầu tiên là hắn không nhịn được mà đè nàng ra hôn nàng đến mấy lần, sau đó mới chịu đi tắm. Tiêu Ngư bị hắn hôn đến đỏ cả mặt, nhưng mà Nguyên ma ma và Xuân Hiểu còn ở bên trong tẩm điện, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại cầm quyển sách lên đọc như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà trong lòng nàng có chút oán giận.
Người này... Đúng là, chưa từng thấy nữ nhân hay sao.
Rất nhanh Tiết Chiến đã tắm xong và đi ra ngoài, vào lúc này hắn cũng không buộc dây thắt lưng áo ngủ vào, nên cổ áo có hơi mở rộng, những giọt nước trên người cũng chưa có lau khô, nhưng hắn lại không để ý tới, chỉ nhanh chân bước đến bên cạnh Tiêu Ngư, sau đó hắn liền ngồi xuống ôm nàng để trên đùi. Tự nhiên lúc này Nguyên ma ma và bọn họ cũng đã sớm thức thời và đã đi ra ngoài.
Mặt của Tiêu Ngư và hắn cùng dán vào nhau, thân thể cũng dính chặt vào nhua, Hình như trên mặt nam nhân này có râu nên lúc nó đâm vào mặt nàng có chút đau, hai hàng lông mày cũng không tự chủ được mà chau lên sau đó liền dãn ra một chút.
Tiết Chiến cúi đầu, nhìn quyển sách trên tay Tiêu Ngư, lẩm bẩm nói: "(tề danh yếu thuật)... Hoàng Hậu cũng thích xem cái này?"
Tiêu Ngư thầm nghĩ, nàng xem cái này thì có làm sao? Nàng vội lấy quyển sách lại nói: "Suốt ngày thần thiếp ở trong cung không có việc gì làm, liền tiện tay cầm lấy quyển sách (bản tạp thư) này xem một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm... Sau này này là do những thương nhân ở Bắc Ngụy viết ra, họ ghi ché lại thòi vụ, khí hậu, và nó cũng có chút liên quan đến nông nghiệp... Trong đây còn có phương pháp nuôi trâu, bò, ngựa, ngỗng...
Tiêu Ngư cười cười nói tiếp: "Tuy thần thiếp không lo chuyện áo cơm, nhưng thiếp cũng không muốn tay chân mình không chăm chỉ (tức ngồi không), là người mà không phân biệt những loại ngũ cốc."
Bởi vì lúc nàng đi trốn, thời gian đó nàng rất là khổ sở, lúc đó nàng cũng đã rút ra được bài học kinh nghiệm, vả lại nàng cũng muốn học nhiều thêm một chút nữa. Nếu sau này có nghèo túng thì nàng cũng có thể tự nuôi sống được bản thân mình.
Tiết Chiến từ từ nói: "Trẫm nghĩ... Nử tử thế gia (nhà làm quan) các ngươi, cũng sẽ không xem những thứ này, chỉ có thể ngâm thơ, viết chữ, thuận tiện được xưng làm tài nữ."
Vừa sinh ra đã được ăn ngon mặc đẹp, tất nhiên chuyện gì cũng sẽ không cần lo lắng, gia thế có tốt và cho dù không biết chữ cũng có thể gả cho một gia đình tốt, tiếp tục hưởng phúc. Tiêu Ngư đang muốn mở miệng nói với hắn, vừa mới định chống lại đôi mắt của hắn thì nàng liền nhìn thấy ánh mắt của hắn rất sáng, nhất thời há miệng không biết nên nói cái gì.
Bỗng nhiên giọng nói của hắn có chút nhẹ nhàng: "Ngày mai lại xem... Tối nay, vất vả lắm trẫm mới trở về sớm."
Giọng nói vừa dứt, thì hắn liền thuận thế ôm nàng lên. Quyển sách trong tay Tiêu Ngư liền rơi xuống cái bịch, theo bản năng nàng ôm lấy cổ hắn. Sau đó cả người nàng liền bị hắn ôm đến trên giường, thân thể rơi vào bên trong cái chăn mềm mại, thân hình người nam nhân đó giống như một tảng núi lớn bao phủ tới. Tiêu Ngư bị hắn đè xuống rồi hôn liên tiếp, đến nỗi nàng thở hồng hộc... Đợi cho Tiêu Ngư phản ứng lại, lúc đang định đẩy hắn ra thì hai tay nàng liền bị hắn cầm chặt.
Tiết Chiến cắn miếng thịt mềm mại trên người nàng, lồng ngực cường tráng ấy nó cứ phập phồng phập phồng, rồi nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay Hoàng Hậu còn đau không?"
Hả?
Tiêu Ngư đỏ mặt lên, nhưng hắn lại không biết mất mặt, sau đó hắn chui ra, có chút cười cười nói thật: "Hôm nay trẫm có thể đến rửa sạch rồi..."