Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 3 : Niên Niên
Ngày đăng: 23:14 21/04/20
Editor: Maria Nyoko
Nguyên ma ma lau khô tóc giúp Tiêu Ngư, mới dùng cái lược ngọc Hòa Điền chải nhẹ nhàng. Tiêu Ngư có mái tóc đen bóng mềm mại, bóng mượt đến mức có thể soi gương, trời sinh đoan trang và được chăm chút yêu thương những năm gần đây. Người giống như nàng, từ nhỏ được thìa vàng lớn lên.
Xuân Trà bưng đồ ăn đến. Rau cần xào măng, bào ngư đậu hũ, canh khoai sọ nấu vịt, thịt dê ninh táo đỏ... Nhìn thấy Tiêu Ngư, thì nhíu mày thấp giọng nói: "Nô tỳ chỉ có thể lấy được những thứ này..."
Xưa đâu bằng nay, trước kia toàn bộ Hoàng Cung đều vây quanh Phượng Tảo Cung, nương nương muốn ăn anh đào, liền có người phụ trách Hạ Châu từ ngàn dặm xa xôi vận chuyển anh đào đến, ăn uống ngày thường, ngự thiện phòng gần như lấy hết tâm tư để nương nương vui lòng.
Bây giờ triều đại thay đổi, Tiêu Ngư chính là Thái hậu tiền triều, tự nhiên đãi ngộ kém xa lúc trước.
Trước mắt đồ ăn này, với bách tính mà nói, đã phong phú đến cực điểm.
Tiêu Ngư lại ở bên ngoài lang thang hơn phân nửa tháng, lại rõ ràng tình cảnh bây giờ, tất nhiên sẽ không quá bắt bẻ, chỉ là nghĩ đến Tiết Chiến, cảm thấy nhịn không được nhắc tới vài câu.
Hoàng gia Đại Ngụy biết hưởng thụ nhất, ăn cái gì hiếm có, mà tân đế đăng cơ, nghe nói cũng không chú ý lắm về ăn uống, ngự thiện phòng tự nhiên cũng phải hợp ý.
Tiêu Ngư thầm nghĩ: Họ Tiết là hạng người lỗ mãng, bản thân quen qua quýt, bây giờ ngược lại muốn chỉnh Hoàng Cung đều cùng hắn ăn rau dưa.
Dùng xong, Xuân Hiểu đưa tin mới vội vàng tiến đến, Tiêu Ngư gác lại đũa bạc hỏi: "Đã đưa ra ngoài rồi?"
"Vâng!" Xuân Hiểu làm việc ổn trọng so với Xuân Trà, Chuyện đưa thư, Tiêu Ngư mới để cho nàng đi. Ngày thường nàng dung mạo thanh lệ, lúc này vội vàng chạy về, cái trán lấm thấm mồ hôi, nói, "Nô tỳ tìm được bộ hạ cũ của quốc công gia ngày xưa Chu Thạc Minh, hiện tạ ihắn là thị vệ trong cung, trước đó vài ngày còn giúp nô tỳ cùng Xuân Hiểu."
Tiêu Ngư gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Nàng nhận lô sưởi tay kim bách hoa tráng men từ Nguyên ma ma, thở dài nói, "Hi vọng thư này có thể thuận lợi đưa vào Tiêu gia."
Hắn nhìn thư một lần, không nói gì.
La thị gấp vô cùng, lấy thư rồi nhìn, đáng tiếc nàng không biết chữ, cầm thư cũng xem không hiểu, một mặt nóng nảy nhìn Tiêu Hoài: "Quốc công gia, ngài nói chuyện được không."
Tiêu Hoài thản nhiên nhìn La thị, mới nói ý tứ Tiêu Ngư cho nàng. La thị nghe xong, do dự trong chốc lát, thận trọng nói: "Thiếp thân ngược lại cảm thấy, lời này của Niên Niên có đạo lý. Thế cục trước mắt quốc công gia ngài cũng nhìn thấy, toàn gia Ninh quốc công, đều sớm hàngtân đế, tân đế tuy là hạng người lỗ mãng, nhưng cũng nói lời giữ lời, bây giờ Ninh quốc công phủ vẫn là Ninh quốc công phủ, giống trước kia. Mà chúng ta..."
Phủ hộ quốc công lại tràn ngập nguy hiểm.
Tiêu Hoài cùng Ninh quốc công là bạn thân, giao tình thâm sâu, La thị cùng giường chung gối với Tiêu Hoài sáu năm có thừa, biết tính tình hắn, nếu không phải sống chết trước mắt, tuyệt đối sẽ không nói lời này với hắn. Người nào không biết hộ quốc công Tiêu Hoài trung liệt? Chính là phụ tá đắc lực của Ngụy Đế, tại chiến trường giết địch vô số, tư thế oai hùng bễ nghễ, trở về Tấn Thành liền chủ động giao ra binh quyền, nhàn rỗi ở nhà, một lòng nghiên cứu binh thư, lúc này mới được Thánh tâm.
Tiêu Hoài nhíu lông mày.
Đầu lông mày bên trái của hắn có vết sẹo nhàn nhạt, ước chừng dài nửa tấc, năm năm trước lúc giết địch vô ý để lại vết sẹo, nghe nói lúc ấy suýt chút là bị thương đến mắt, cũng may mắn. Nam nhi Tiêu gia đội trời đạp đất, vết sẹo này mảy may không hao tổn gì với khuôn mặt anh tuấn của hắn, ngược lại làm hắn thêm một chút sức quyến rũ của tướng soái.
Hắn cúi đầu nhìn thê tử trước mặt.
La thị là người dịu dàng quan tâm, những năm này đều là nàng chiếu cố phủ hộ quốc công to như vậy cùng nhi nữ, chịu mệt nhọc, không có nửa câu bất mãn. Sắc mặt của hắn liền nhu hòa, hiển lộ ra một chút nhu tình trong tính khí nam nhi, bất đắc dĩ nói: "Ta sao không rõ đạo lý này..."
Chỉ là cái này trái ngược với tín ngưỡng của hắn. Nếu như hắn chỉ là một người đơn độc, tất nhiên là thà chết chứ không chịu khuất phục, có thể nghĩ đến toàn gia, còn có nữ nhi bị cấm cung... Muốn bọn họ bồi tiếp chết cùng mình, trong lòng của hắn tự nhiên có chỗ không đành lòng.
La thị dần dần đỏ cả vành mắt, trước mặt hạ nhân, dù trong nội tâm nàng lại bối rối sợ hãi như thế nào, cũng phải duy trì lạnh nhạt, nhưng trước mặt tướng công của nàng, nàng lại không cần che giấu?
La thị nói: "Quốc công gia có biết? Thê tử Khởi Châu đã có thai ba tháng, chỉ là nàng biết được tính tình quốc công gia ngài, lúc này mới không nói tiếng nào. Ngài thật nhẫn tâm để tôn nhi chưa xuất thế bồi tiếp chúng ta cùng chết sao? Quốc công gia, ngày thường ai nói ngài cũng không nghe, nhưng bây giờ Niên Niên đều viết thư khuyên ngài, ngài nghe nàng một lần đi?"