Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 43 : Xinh đẹp (1)
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Khuôn mặt Tiêu Ngư nóng bừng. Cũng bất chấp thân phận, đẩy y ra sau, trở mình về phía bên trong để ngủ, chăn trùm lên trên đầu, không muốn để ý đến y. Tiết Chiến lại thích bộ dáng nữ nhi gia đáng yêu này của nàng, cũng nghiêng người từ sau lưng ôm eo nhỏ của nàng, dán tại một chỗ cùng nàng, cái cằm tựa trên đầu vai của nàng. Y không nói chuyện, chỉ ôm nàng.
Nhìn trong chốc lát, mới bảo nàng: "Niên Niên."
Tiêu Ngư buồn ngủ, mi mắt run rẩy, nhắm mắt không để ý tới y.
"Niên Niên." Y lại kêu một tiếng. Ấm áp, hơi thở mang theo khí nóng nhẹ nhàng gãi trên gương mặt Tiêu Ngư.
Tiêu Ngư vẫn không nói chuyện. Muốn nghỉ ngơi sớm chút, nào biết man hán này lại kề sát mặt của nàng, trầm thấp, từng tiếng khẽ gọi tên của nàng: "Niên Niên, mỗi Niên Niên..." Tư thái này, chắc không kết thúc rồi.
Tiêu Ngư bị y ôm vào trong ngực, toàn thân đều ấm áp dễ chịu đấy, tựa như cái lồng hấp. Nàng hơi không kiên nhẫn, đành phải lên tiếng, nói: "Không còn sớm, Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi, thần thiếp cũng muốn ngủ."
Nam tử trẻ tuổi cường tráng, thân thể tốt, ban đêm ngủ không được nhiều, ngày kế tiếp tinh thần vẫn sáng láng. Nàng lại khác biệt, không chịu được y nhiều lần giày vò không dứt. Giống như ai cũng giống như y tinh lực tràn đầy. Nàng nói xong, y thật sự không nháo nàng, nàng rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Đầu mơ mơ màng màng, phát giác được dường như y lật cả người mình ra, mặt quay về phía y. Y hôn một cái trên mặt nàng, liền ôm nàng bất động. Tiêu Ngư cảm thấy y ấm áp, không tự chủ đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy y.
Sáng sớm Tiêu Ngư thức dậy, Nguyên ma ma giúp nàng thay quần áo. Đại khái là đêm qua Tiết Chiến nói những lời vô lại kia, Tiêu Ngư vô ý thức cúi đầu nhìn bộ ngực của mình.
Nữ tử trẻ tuổi mà bộ ngực no đủ, mặc dù không tính là nổi bật, nhưng bởi vì vòng eo nàng mảnh khảnh, ngược lại bộ ngực mượt mà thẳng tắp nổi bật lên, da thịt trắng óng ánh, hồng nhụy phấn nhuận, như nụ hoa chớm nở, tuổi thanh xuân mỹ lệ rạng rỡ.
Khuôn mặt Tiêu Ngư tươi cười hiện ra hào quang xinh đẹp nhàn nhạt, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "... Tên vô lại này."
...
Ngày hôm đó hạ triều, văn võ bá quan theo trình tự lui ra ngoài. Tiêu Khởi Châu trong nhóm võ quan, sau khi rời khỏi đây, nói chuyện giao hảo cùng đồng liêu, chợt nghe có người đang gọi mình.
Tiêu Khởi Châu quay đầu lại.
Thấy người tới mặc y phục của thái giám ngự tiền màu xanh xám, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, thân như thúy trúc. Hơ chút sững sờ, nói: "Hà công công." Là Hà Triêu Ân bên người Đế Vương.
Đến Hàm An CUng, Tiết thị cũng không ở đây, mà là đi đến đồi tú sơn bên kia.
Nguyên ma ma đứng ở bên cạnh Tiêu Ngư, nghe lời cung tỳ này, cảm thấy không vui: "Đã là mời nương nương nhà ta, sao lại bỗng nhiên đi ra ngoài?" Nào có đạo lý như vậy?
Tự nhiên là cố ý. Tiêu Ngư nghĩ, Tiết thị còn chưa nói chuyện cùng nàng, liền bắt đầu hạ uy nàng. Kính nàng là di mẫu của Tiết Chiến, Tiêu Ngư cũng không cần phải nhiều lời nữa, tùy theo cung tỳ dẫn nàng đi đồi tú sơn.
Chỉ là mấy người Tiêu Ngư đã đến đồi tú sơn, Tiết thị cũng đã đi Thọ Ninh cung.
Lúc trước Tiết Chiến nói với nàng, bảo nàng chớ có lại đi Thọ Ninh cung, nhưng lúc này bởi vì Tiết thị, Tiêu Ngư cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Cách đó không xa chính là Thọ Ninh cung, chỉ là hoang phế đã lâu, không có người qua lại bên kia rồi. Tiêu Ngư dọc theo hành lang đi một đường, xuyên qua cửa tròn, liền nhìn thấy một bóng dáng đứng ở nơi đó, một cung tỳ theo bên người.
Tiêu Ngư chậm rãi đi tới, đứng ở trước người của nàng, mới nói: "Sao di mẫu tới nơi đây?"
Hôm đó là ban đêm, Tiết thị chưa từng cẩn thận nhìn qua nàng, bây giờ nhìn lại, vị nữ nhi Tiêu gia trước mặt này, tóc mây hoa nhan, xinh đẹp như đào như mận. Dung mạo còn xuất sắc hơn so với Hoàng hậu của Hi Hòa Đế.
Tiết thị không thích nàng đấy, cùng nàng đứng ở cùng một chỗ, ngay cả nụ cười đều có chút keo kiệt. Nàng nói: "Nghe nói nơi đây hoa sơn trà tốt nhất, ta muốn tới xem một chút..." Thản nhiên nhìn một chút đất bừa bộn, cong môi tiếp tục nói, "người đi nhà trống, cũng không gì hơn cái này."
Ngày xưa cô mẫu nàng lúc còn sống, Thọ Ninh Cung bốn mùa đều là gấm hoa rực rỡ. Ngày xuân hoa sơn trà càng là nhất tuyệt. Chỉ là cô mẫu nàng là Hoàng thái hậu tiền triều, thân phận có chút mẫn cảm.
Tiêu Ngư không đề cập tới việc này, chỉ nói: "Nơi đây hoang phế đã lâu, nếu di mẫu ưa thích hoa sơn trà, Trừng Thụy đình ở ngự hoa viên bên kia là tốt nhất."
Tiết thị nói: "Cũng tốt."
Nói chuyện liền đi tới phía trước.
Nhìn bóng lưng Tiết thị, Nguyên ma ma nhỏ giọng bên người Tiêu Ngư nói: "Nương nương, chúng ta..."
Cố nhiên chuẩn bị kỹ càng, nhưng cũng không nghĩ tới thái độ Tiết thị như thế. Tiêu Ngư cũng là biết đại thể đấy, hiện nay tất nhiên là không so đo cùng Tiết thị, mở miệng nói: "Đi thôi."