Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 44 : Đau lòng
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Edittor Hoa Trong Tuyết
Trong ngự hoa viên đế vương và thần tử đang so tài bắn cung, tiêu khỏi châu vẫn chưa lên tiếng. Đến khi gần kết thúc, bia mục tiêu bên cạnh Tiêu Khởi Châu bỗng dưng hơi lắc lư, có khả năng sẽ ngã trúng người hắn, Tiết Chiến nhanh chóng vươn tay, đỡ bia mục tiêu lại. Mà Tiêu Khởi Châu chỉ thấy bên tai mình có một luồng gió, đợi lúc lấy lại tinh thần, đã thấy đế vương đỡ bia mục tiêu dựng về vị trí.
Tiêu Khởi Châu sững sờ, thấy Quách An Khang và Hà Triều Ân đều chạy về phía hắn, mới hậu tri hậu giác nói: "Đa tạ Hoàng Thượng..."
Tiết Chiến thoải mái cười một tiếng, nói: "Tiện tay mà thôi." Lúc này không hề giống thiên tử uy nghiêm tàn bạo thường ngày chút nào. Đối xử với hắn giống như huynh đệ... thật sự đối xử với hắn giống như đại cữu tử( Anh vợ).
Tiêu Khởi Châu không khỏi giật mình, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Đợi sau khi Tiêu Khởi Châu và Quách An Khang đi khỏi, Hà Triều Ân mới chậm rãi bước lên, hỏi: "Hoàng Thượng tay người... có cần bảo ngự y xem qua một chút hay không?" Mặc dù không có gì đáng lo, nhưng bia mục tiêu kia cũng có chút sần sùi, đã bị vụn gỗ gim vào tay.
"Không cần." Tiết Chiến ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tiêu Khởi Châu đang rời khỏi, thản nhiên nói. Xưa nay hắn chưa từng để ý đến những vết thương nhỏ như vậy, thấy giống như là gãi ngứa, căn bản không chú ý. Sau khi nhìn thấy Quách An Khang và Tiêu Khởi Châu đi khỏi, hắn mới quay đầu hỏi Hà Triều Ân, "Hôm nay Hoàng Hậu làm gì?"
Hà Triều Ân đáp: "Hôm nay Hoàng Hậu nương nương, đi Hàm An Cung."
Di mẫu... chân mày Tiết Chiến cau lại.
...
Quách An Khang và Tiêu Khởi Châu cùng bước đi ra ngoài, hắn là đường đường Lại bộ Thượng thư, chức vị cao, ngày bình thường cũng không có cơ hội gặp Tiêu Khởi Châu. Lúc này lại chủ động nói chuyện vơi hắn. Nhớ tới dáng vẻ oai hùng lúc vừa rồi của Tiêu Khởi Châu, hắn liền cười cười nói: "Kỹ thuật bắn cung của Tiêu đại nhân không tệ, mong rằng sẽ có cơ hội tiếp tục được so tài với Tiêu đại nhân, không biết Tiêu đại nhân có nể mặt không?"
Sự việc xảy ra ở cung yến lần trước, Tiêu Khởi Châu cũng hiểu rõ, mặc dù không ưa thích Quách lão phu nhân, nhưng vị Quách đại nhân này cũng là người hiểu biết, hắn cũng không sinh ra ác cảm gì. Mặc dù hắn là phụ tá đắt lực của tân đế.
Lúc vừa rồi khi bắn cung, thấy Quách An Khang mặc dù là quan văn, nhưng cũng luyện được một thân bản lĩnh không tệ, ngược lại càng cảm thấy bội phục. Văn võ song toàn như vậy, thật là hiếm có. Tiêu Khởi Châu chậm rãi nói: "Quách đại nhân khách khí rồi, chỉ cần đại nhân lên tiếng, đương nhiên hạ quan sẽ không từ chối."
Quách An Khang nói: "Cứ quyết định như vậy."
Nhưng đến khi kim châm thật sự chạm vào tay, nàng lại không dám mạnh tay, trong đầu nghĩ cẩn thận giúp hắn lấy vụn gỗ ra, ngoài miệng thì thào nói: "Thần thiếp có nghe nói sự việc lúc Hoàng Thượng và huynh trưởng bắn cung, đây là bị bia mục tiêu làm bị thương sao?"
Tiết Chiến trầm thấp ừ một tiếng,nhìn nàng không chớp mắt, thấy nàng hết sức chăm chú, dáng vẻ như rất quan tâm.
Thấy Tiết Chiến nhàn nhạt nói như vậy, Tiêu Ngư cũng không tiếp tục nhắc lại. Nhưng mà nàng biết Tiết Chiến ghé qua Hàm An Cung, có lẽ cũng biết việc hôm này Di mẫu của hắn gọi nàng đi ngắm hoa, liền mở miệng nói ra: "Hôm nay thần thiếp cùng Di mẫu nói chuyện, hình như..." Thật ra không muốn nói với hắn, nhưng nàng nghĩ nghĩ, vẫn là nói, "Hình như Di mẫu không thích thiếp lắm."
Giọng nói của nàng ngọt ngào lại ôn nhu, cũng không phải là cố ý nói như vậy, mà là giọng nói ngọt ngào trời sinh.
Hắn rất thích nghe nàng nói chuyện, nói cái gì cũng được, nghe đều cảm thấy rất thoải mái. Tiết Chiến nói: "Vì Di mẫu còn chưa hiểu rõ nàng, chờ hiểu Di mẫu hiểu rõ, người sẽ thích nàng."
Nói giống như hắn hiểu nàng rất rõ vậy... không lẽ trên đời nay không có ai không yêu thích nàng?
Nàng hiểu hắn nói như vậy chỉ để an ủi nàng, Tiêu Ngư nghe rồi cũng cho qua.
Da của hắn có chút dày, lúc giúp hắn lấy vụn gỗ ra cũng rất tốn sức, nữ tử làm việc luôn luôn thận trọng, không dám ra tay độc ác, chỉ có thể làm từ từ. Cho đến khi vụn gỗ kia được lấy ra hết, nam nhân kia bỗng xông đến gần, một đôi mắt không chớp chăm chú nhìn nàng.
Tay Tiêu Ngư run lên, thiếu chút nữa là đâm trúng vào tay hắn, nàng giật mình kêu lên, vô ý thức vội vàng nói: "Chàng làm cái gì."
Bỗng dưng tiêu chiến hôn lên mặt nàng, cười hỏi: "Niên Niên, nàng là vì đại ca của nàng, hay là..."
Cái gì? Tiêu Ngư ngửa mặt lên nhìn hắn, đôi mắt mở to.
Hắn lại xích lại gần một chút, nói tiếp.
"... Nàng đang đau lòng vì Trẫm."