Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 45 : Ấm áp (1)

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Edit: Đào Sindy



Nam nhân anh tuấn dùng mũi đụng mặt nàng,  môi mỏng mang ý cười, lúc này nhìn qua không hề giống một  Đế Vương, trái lại là tên du côn vô lại. Tiêu Ngư hơi hoảng hốt, thời khắc hoàn hồn, tay hơi nặng một chút.



Nhìn y theo bản năng nhíu mày một cái, Tiêu Ngư mới cúi đầu nhìn tay của y.



Cây kim thêu cắm một đầu vào tay y.



Ánh mắt nàng đầy ý cười, cảm thấy có khoái cảm trả thù thành công nho nhỏ, ngày bình thường nàng cẩn thận từng li từng tí với y, không  dám đắc tội, cũng chỉ có y khi dễ phần của nàng thế là  chậm rãi nói: "Lúc thần thiếp làm việc, Hoàng Thượng không nên nói chuyện với thần thiếp."



Chỗ đau ấy đối với Tiết Chiến thì không nói là gì, y hàm hồ á một tiếng, không quấy rầy nàng tiếp tục lựa mảnh gỗ vụn.



Dáng dấp nàng vốn đẹp, hiện tại lại cúi đầu, ánh mặt trời xuyên qua tấm bình phong lẳng lặng chiếu trên mặt nàng, có loại cảm giác ấm áp nhàn nhã. Y  đã quen cướp nhanh, không có chỗ ở cố định, loại cảm giác này hiện tại, nói chung đó là cảm giác yên tĩnh.



Mặc dù nàng cúi đầu, nhưng đại khái vẫn phát giác được mình đang nhìn nàng, khuôn mặt dần ửng đỏ, ngay cả bên tai và cần cần cổ tinh tế, cũng dần dần nhiễm màu đỏ.



Tiết Chiến cười.



Tiêu Ngư kiên trì thay y lựa mãnh gỗ vụn còn sót lại, sau đó thu kim thêu, nhìn bàn tay thô ráp của y, nói: "Hoàng Thượng cần phải bôi ít thuốc?" Hình như nàng ra tay hơi nặng, có chảy ít máu.



Tiết Chiến nói: "Không cần phải phiền phức như thế." Đã lựa ra rồi, một vết thương nhỏ như thế, không cần bôi thuốc phiền toái như vậy.



Thấy y không để ý, biểu đạt không cần quản y. Nhưng vết thương này do nàng và đại ca nàng tạo thành, thì không thể ngồi nhìn mặc kệ. Tiêu Ngư nhìn y nói: "Chỗ thần thiếp có dược cao, bôi sơ là được."



Nàng và y khác biệt, từ cuộc sống tạm bợ đến tinh xảo, thà rằng không cần đến, cũng muốn chuẩn bị đầy đủ một thứ gì đó, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.



Lúc này Tiết Chiến mới gật đầu: "Cũng tốt."



Có lẽ là vừa rồi Tiết Chiến và nàng quá mức thân cận, Xuân Hiểu Xuân Trà các nàng đều thức thời mà lui ra bên ngoài. Tiêu Ngư cũng không để ý họ, tự mình đứng dậy đi đến tủ đứng bên cạnh.


Thường ngày nhiều lắm thì nàng chỉ hầu hạ y thay y phục, có đôi khi thậm chí nàng cũng không biết Tiết Chiến đến khi nào. Lúc này y muốn mình tiễn y xuất cung, cũng không phải yêu cầu quá phận gì, ngược lại rất bình thường.



Nhưng nàng không có thời gian trang điểm lại, choàng vào một kiện áo ngoài, liền tiễn y ra Phượng Tảo Cung.



Bên ngoài là ngự liễn và thái giám đi theo của y, đứng ở phía trước là Hà Triêu Ân.



Hà Triêu Ân ngẩng đầu, thấy Đế Hậu cùng nhau đi ra, Đế Vương cao lớn uy nghiêm, Hoàng Hậu trẻ tuổi xinh đẹp... Hắn chậm rãi xoay người hành lễ.



Đưa Tiết Chiến ra ngoài, Tiêu Ngư đứng ở dưới hiên.



Khuôn mặt nàng nhập nhèm mới tỉnh, không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt  sáng long lanh lẳng lặng nhìn qua bóng lưng Đế Vương, thanh xuân mỹ mạo. Đợi thấy hoạn thần tuổi trẻ bên cạnh Đế Vương, Tiêu Ngư mỉm cười gật đầu với Hà Triêu Ân xem như chào hỏi.



...



Ngày hôm đó Tiết thị lại mời Tiêu Ngư cùng nhau đi ngắm hoa. Tiêu Ngư nghĩ, mặc dù Tiết Chiến nói với nàng, a di thích yên tĩnh, nhưng với tính cách thô tục của y, đại khái có chút không thông thế tục. Sao có thể yêu thích yên tĩnh, tiểu bối như nàng vẫn cứ phơi cùng bà, trong lòng Tiết thị chỉ sợ cũng có chút không thích.



Huống chi bà ta vốn không thích mình.



Biết hôm nay nếu đi, Tiết thị kia lại bày sắc mặt cho nàng nhìn, có thể ở chung cùng Tiết thị, tiểu bối như nàng ăn chút thua thiệt cũng là bình thường.



Lúc Tiêu Ngư đi Hàm An cung, ngược lại cũng không như hôm đó, làm hại nàng vồ hụt. Trái lại Tiết thị đang ngồi ở trước viện thêu thùa. Lúc còn trẻ bà ta cũng là nữ tử tuyệt sắc, bà ta đang ngồi yên lặng, trước mặt để một khung thêu, ngón tay cầm kim thêu trắng noãn, linh xảo xe chỉ luồn kim trên khung.



Đó là mỹ lệ và dịu dàng thực chất từ bên trong lộ ra, theo tuổi tác tăng đân, dần dần biến thành một loại ý vị đặc biệt khó tả.



Tiêu Ngư không nhanh không chậm tiêu sái đến trước mặt bà ta. Tiết thị thấy nàng đến, khí độ dịu dàng trên người thoáng chốc mất tăm, cúi đầu, dường như không thấy nàng tiếp tục thêu.



Tiêu Ngư gọi một tiếng: "A di..." Thấy bà ta không đáp, liền cúi đầu nhìn thứ bà ta đang thêu.



Là một bức tranh tứ quân tử, Tiết thị thêu gần một nửa, giờ phút này đang thêu lan. Nhưng đây không phải thêu phẩm bình thường, chính diện là Mai Lan Trúc Cúc, mặt trái cũng là một bức trang Hỉ Thước sơn thủy sinh động như thật.