Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 52 : Rất thơm【lại càng đơn độc】

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Chẳng biết tại sao, Tiết Chiến lại nằm mơ đến một màn đó... Ngày đó núi rừng rất yên tĩnh, y hành tẩu giữa khu rừng, tìm kiếm thức ăn. Cướp từ trong miệng hai con sói rừng được nửa con sơn dương... Y rất đói, thịt làm y hưng phấn, thống khoái ăn một chân con sơn dương, còn dư lại y cũng không mang về. điễn dàn lê quy đôn



Y không cần dự trữ thức ăn, dã thú dũng mãnh có năng lực cướp thức ăn mỗi ngày.



Chỉ là hôm nay núi rừng lại có chút không bình thường, từ rất xa, y nhìn thấy phía trước mơ hồ có chút ánh sáng, y chậm rãi đến gần, càng gần, càng nghe được một số âm thanh.



Chờ y tiếp tục đi về phía trước, bên tai chợt nghe tiếng "răng rắc", là tiếng nhánh cây khô vọng lại.



Nhạy cảm cực độ và cảnh giác làm y nhanh chóng đi đến cạnh bụi cỏ phía kia, chờ khi y muốn đưa tay ra, thì thấy một bóng dáng nho nhỏ khẽ run đứng lên.



Ánh mắt của Tiết Chiến dừng lại.



... Không phải sơn dương, cũng không phải hươu rừng, càng không phải là hổ lang dã báo.



Gương mặt của nàng thực sự quá nhỏ, nhìn qua sạch sẽ, gương mặt trắng nõn, không có lông tóc dư thừa, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi, cầm trong tay một đồ vật trắng xóa, hình như là đồ ăn, run rẩy giơ lên, bộ dạng như muốn cho y. Nàng miệng mở khẽ nói gì đó với y, y nghe có chút hiểu, muốn mở miệng nói chuyện với nàng, lại phát hiện mình chỉ có thể miễn cưỡng phát ra một số âm thanh, cơ bản không có cách giao lưu với nàng.



Nàng giơ tay lên, nhìn ánh mắt của y, sau đó từ từ nhìn đằng sau, giống như muốn dẫn y đi một nơi nào đó.



Y đi theo.



Đi trong chốc lát, chờ đi tới một nơi hơi trống trải, mới thấy nàng dùng sức quăng đồ gì đó trong tay. Ánh mắt y thẳng tắp nhìn chằm chằm đồ vật nàng ném ra, bản năng chạy tới đoạt... Chỉ là vừa mới nhặt lên, mặt đất dưới chân chợt lõm lún xuống dưới.



"Soạt" một tiếng, đống lá cây kia nhao nhao rơi xuống.



Y rớt xuống dưới đáy, chân phải tức thì bị một đồ vật kiên cố gắt gao kẹp lấy. Y cúi đầu, nhìn đồ bẫy thú kẹp chặt lấy bắp chân y, càng động đậy, kẹp càng chặt... Sau đó là tiếng không ngừng đâm vào da thịt.



Kịch liệt đau đớn làm y chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.



Một lát sau, bên tai liền truyền đến âm thanh từ xa truyền tới, từ từ tới gần y. Y lập tức đưa tay, hai tay dùng sức kéo bẫy thú ra, máu tươi chảy cuồn cuộn từ trên đùi ra ngoài, chợt cắn răng một cái, đồ bẫy thú bị y kéo ra hai bên.



Rốt cuộc y lấy chân ra ngoài.
Dùng sức quẳng đài sen xuống đất, nâng làn váy hung ác giẫm lên mấy cái, lúc này mới coi như thôi.



Đó là bởi vì... Ngài không lột da đã ăn rồi. Nha hoàn bên cạnh lầm bầm, ngược lại không dám nói ra.



............................



Tiêu Ngư chính thay mặc y phục cho Tiết Chiến, động tác rất quen, hai tay mảnh khảnh rất khéo léo. Cuối cùng nàng giúp y sửa lại vạt áo, Tiết Chiến đưa tay, nhẹ nhàng đè hai tay của nàng ở trên lồng ngực của y. Tiêu Ngư ngẩng đầu nhìn y: "Hoàng thượng?"



Nàng cong cong tinh tế như cây Liễu. Tiết Chiến đưa tay nắm mu bàn tay của nàng, nói với nàng: "Chờ một lúc nữa, nàng cùng trẫm đi Diễn Võ Trường."



Cho dù tiền triều hay Đại Tề bây giờ, đều trọng võ. Lại trùng hợp đại quân của Tiêu Hoài khải hoàn, liền muốn cử hành tỷ thí ở Diễn Võ Trường hoàng gia, một là luận bàn tài nghệ, để nhắc nhở những nam tử sống an nhàn sung sướng đừng quên luyện võ, hai là vì tuyển chọn nhân tài. Có không ít công tử quý tộc tuổi trẻ ngóng trông có thể nở mày nở mặt trong đợt tỉ thí ngày hôm nay, đạt được thưởng thức của Đế vương.



Mà tỷ thí này, quan viên ngũ phẩm trở lên có thể mang theo gia quyến, Tiêu Ngư vốn la đích nữ củ phủ Hộ Quốc Công, tất nhiên đã xem qua không ít trận tỷ thí như vậy.



Nàng tuy là nữ nhi khuê các, nhưng lại rất thích xem, cảm thấy nhìn bọn họ đọ sức tỉ thí, càng có khí khái nam tử hơn lúc so tài ngâm thơ. Tiêu Ngư gật đầu nói: "Ừm, chờ một lúc để thần thiếp đổi y phục."



Y lại nói: "Lúc trước phụ thân nàng còn đang ở Tây Bắc thì Hoắc Đình từng tiến cử với trẫm một người..."



Chuyện trên triều đình, Tiêu Ngư thân là một nữ tử hậu cung, không nên quản quá nhiều, hiện giờ nghe Tiết Chiến nói với nàng, tất nhiên nàng rất nghiêm túc nghe. Thấy y dừng một chút, nói tiếp: "Tên là Vệ đường... Nghe nói là dưỡng tử của Tiêu gia nàng."



Vệ Đường vốn lớn lên ở Tấn Thành, ngày xưa là hảo huynh đệ như hình với bóng với đại ca Tiêu Khởi Châu của nàng, ở Tấn Thành rất nhiều người đều biết.



Tiêu Ngư cảm thấy cũng không có gì, ngẩng đầu nhìn Tiết Chiến, thành thật nói: "Phụ thân của huynh ấy từng là thuộc hạ cũ của phụ thân thần thiếp, sau đó hi sinh trên chiến trường, phụ thân thấy huynh ấy đáng thương, liền nhận làm nghĩa tử mang về Tiêu gia, đồng thời dạy huynh ấy võ nghệ, coi như con mình. Lại nói tiếp, tài năng của huynh ấy, hoàn toàn khó phân cao thấp với huynh truởng của thiếp thân, thậm chí có nhỉnh hơn một chút... Không nghĩ tới lại được Hoắc tướng quân thưởng thức."



Hoắc Đình tướng quân kia là một viên mãnh tướng thủ hạ tiếng tăm lừng lẫy của Tiết Chiến, lúc trước cùng với phụ thân nàng bình định Tây Bắc, phụ thân nàng cũng rất thưởng thức hắn. Mà vị Hoắc tướng quân này lại là một võ tướng có tính tình ngay thẳng trung thành, nếu hắn đã thưởng thức một người, vậy đã nói rõ đối phương rất tốt.



Tiết Chiến im lặng, thấy vẻ mặt của nàng không khác bình thường, nhưng y luôn cảm thấy có chút không thoải mái... Không nghĩ nữa, y cúi người, hôn trên mặt nàng một cái, nói: "Đã là nghĩa huynh của nàng, nếu hôm nay hắn biểu hiện xuất chúng, trẫm sẽ tự dìu dắt hắn."



Tiêu Ngư nhìn y nhoẻn miệng cười: "Vậy thần thiếp cảm tạ Hoàng thượng trước."