Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 53 : Vệ Đường (lại càng đơn độc)

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Vệ Đường cũng theo Tiêu Hoài đi đến Diễn Võ Trường. Ngồi trong xe ngựa, Tiêu Hoài nói: " Mặc dù lúc trước con lập được chiến công ở Tây Bắc, nhưng suy cho cùng vẫn còn chưa đủ, hôm nay tỷ thí, con đừng nên do dự gì cả."



Thực lực của Vệ Đường, ông là người nắm rõ nhất.



Nếu không phải Tiêu Ngư đã định hôn với hoàng gia từ nhỏ, Vệ Đường chính là con rể lý tưởng nhất của ông. Văn võ song toàn, túc trí đa mưu, ông lại còn nhìn hắn lớn lên, hiểu rõ hắn.



Vệ Đường gật đầu: "Đa tạ nghĩa phụ chỉ bảo, hài nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức."



Trên xe ngựa đi đằng sau, đều là nữ quyến của phủ Hộ Quốc Công, Tiêu Ngọc Chi và Liễu thị ngồi ở bên trong. Lúc đến Diễn Võ Trường, mặt trời chói chang, mặc dù vừa xuống xe ngựa đã có nha hoàn mở ô che, Tiêu Ngọc Chi vẫn không vừa lòng lẩm bẩm vài câu, cầm chiếc khăn lụa quạt quạt bên tai: "Nóng chết mất nóng chết mất."



Liễu thị liền liếc nàng một cái.



Tiêu Ngọc Chi nhíu mi, lúc này mới chậm rãi đặt tay xuống, quy quy củ củ, trang phục bằng gấm tinh xảo, cực kỳ có phong phạm của quý nữ đoan trang.



Từ xưa đến nay nữ quyến trong gia đình giàu có đều được nuông chiều, hôm nay trời nắng nóng như vậy, tất nhiên là toàn bộ đều cầm ô che. Vậy nên vừa nhìn, nữ quyến vừa mới xuống xe ngựa, đi về phía bên này mà không che ô liền đặc biệt dễ thấy... Chỉ thấy từ bên trong chiếc xe ngựa sơn đen, Trương thị và Quách Tố Nghi bước xuống, liền có vài phụ nhân đứng bên cạnh chào hỏi bọn họ, bộ dáng cực kỳ nhiệt tình.



Tiêu Ngọc Chi nhìn thấy khẽ hừ một tiếng, xem thường những kẻ nịnh nọt đón ý nói hùa kia.



Liễu thị cũng biết quy củ. Mặc dù lần trước ồn ào không mấy vui vẻ, nhưng việc này cũng đã trôi qua rồi. Mà trước kia lúc Liễu thị gặp Trương thị, ngược lại khách sáo một chút với bà ta. Ngày hôm nay gặp mặt, đều đã nhìn thấy, hiển nhiên không thể giả vờ như chưa nhận ra.



Vì thế kéo Tiêu Ngọc Chi đến chỗ chờ, nhìn Trương thị kia và Quách Tố Nghi đi đến, liền khẽ cười cười với hai người bọn họ.



Đừng nói Tiêu Ngọc Chi không ưa người Quách gia, Trương thị cũng không thích gì Tiêu Ngọc Chi.



Nhìn thấy gương mặt cười đầy phóng túng của Tiêu Ngọc Chi, lại nhớ tới chuyện luống cuống của bà trên Hiệt Phương điện ngày ấy, một bà lão như bà, mà lại phải nhận lỗi với một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, quả thực là nhục nhã vô cùng. Lúc này chợt nhìn thấy mẹ con Liễu thị, ánh mắt Trương thị ngừng một lát hơi mất tự nhiên, sau đó chậm rãi đi tới, cười cười nói: "Tiêu Tam phu nhân và Tiêu Ngũ cô nương cũng đến đây..."



Quách Tố Nghi bên cạnh cũng khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.



Tiêu Ngọc Chi xoay đầu sang một bên, không muốn quan tâm đến lão thái bà đáng ghét này.



Nét tươi cười của Trương thị ngừng một lát, trong lòng âm thầm mắng Tiêu Ngọc Chi không có giáo dưỡng, có điều trên mặt vẫn tỏ ra khách khí với Liễu thị.



Nhớ lại lời con trai nói với bà lúc trước, liền cười nói với bọn họ cùng nhau vào Diễn Võ Trường.



Tiêu Ngọc Chi vốn tưởng rằng, nàng ta cau có với lão thái bà này như vậy, bà ta ắt hẳn sẽ trách óc nàng như lần trước, thậm chí còn ra tay... Mấy ngày nay nàng ta cố tình tìm huynh trưởng học mấy chiêu, nếu lão thái bà này dám ra tay, cũng đừng trách nàng đánh trả.



Thực ra trong lòng Tiêu Ngọc Chi vẫn luôn hy vọng Trương thị tức giận, dù sao chuyện lần trước đã cho qua như vậy, nếu nàng lại tìm bọn họ lôi thôi, sẽ tỏ ra là nàng không biết đạo lý, chắc chắn mẫu thân nàng sẽ mắng nàng. Nhưng nếu lần này Trương thị gây sự với nàng, nàng liền có lý mà trả lại cho bà ta.



Chỉ là... Lúc này Trương thị chẳng những chưa trách móc nàng ta, ngược lại còn nói chuyện với mẫu thân nàng.



Đôi mắt hạnh của Tiêu Ngọc Chi mở lớn một chút, cảm thấy không hiểu ra sao.


Hắn ngừng một chút, nhìn tiểu cô nương trước mặt đang trợn tròn mắt, khẽ cười một tiếng, "Nếu như Tiêu Ngũ cô nương gọi người, Quách mỗ cũng sẽ không có gì phải sợ hãi, Quách mỗ đường đường là nam tử, sẽ không bị tổn thất gì, trái tại Tiêu Ngũ cô nương,  thanh danh bị tổn hại, đến lúc đó nếu ta mở miệng nói cưới ngươi, ngươi nói phụ thân ngươi có đồng ý gả ngươi cho ta không?"



Tiêu Ngọc Chi vốn không thích người của Quách gia, có điều Quách Thượng Thư này tuổi còn trẻ, lại là tâm phúc bên cạnh Đế Vương, có rất nhiều người nịnh bợ hắn ta. Hơn nữa bộ dáng nhã nhặn, tính tình cũng khá...



Ai biết được chứ, người Quách gia không có người nào tốt cả!



Tiêu Ngọc Chi tức giận giậm chân, tiếp tục trợn trừng mắt, bình nứt không sợ vỡ nói: "Cùng lắm thì đến lúc đó ngọc nát đá tan, ta sẽ xuống tóc làm ni cô! Ngay cả là như thế, ta cũng muốn kéo người xuống nước cùng!"



Cứng mềm đều không ăn, Quách An Thái hơi nhức đầu, cuối cùng chậm rãi nói: "Coi như Quách mỗ cầu xin Tiêu Ngũ cô nương, hạ thủ lưu tình, được không?"



Nam nhân dựa vào nàng thật gần, Tiêu Ngọc Chi nghe tiếng ve kêu trên cây, cảm thấy có chút phiền. Nàng bĩu môi, lớn tiếng nói: "Ai thèm ngươi cầu xin ta chứ!"



Nàng khẽ hừ một tiếng, lúc này mới ra hiệu bằng mắt cho nha hoàn, vội vã chạy trốn.



Quách An Thái đứng tại chỗ, nhìn tiểu cô nương kia chạy nhanh vài bước, còn quay đầu lại nhìn nhìn đầy cảnh giác, dường như thấy hắn không đuổi theo, liền lập tức thả lỏng, sau đó mắng té tát nha hoàn bên cạnh... Bộ dáng vô cùng kiêu căng ngạo mạn.



Một tiểu cô nương thôi, hắn vẫn chưa để vào mắt. Nghe muội muội bên cạnh gọi nàng ta, hắn mới dịu dàng nói: "Yên tâm, nàng ta sẽ không nói lung tung."



...



Hà Triêu Ân giúp Đế Vương thay y phục xong, khẽ nói: "Vừa rồi Hoàng Hậu nương nương ở bên ngoài, dường như nói đôi lời với Quách đại nhân, nhưng mà hiện tại đã rời đi..."



"Ừm."



Đế Vương nhẹ nhàng lên tiếng.



Vừa rồi cả người đổ mồ hôi, y nhân lúc thay y phục cũng lau qua người một lần, tránh cho mùi mồ hôi khiến nàng khó chịu. Thay một bộ long bào mới gọn gàng sạch sẽ xong, Đế Vương tuổi trẻ mắt phượng mày kiếm, tư thế oai hùng bức người.



Hà Triêu Ân lưu lại chỉnh sửa nếp nhăn nơi áo khoác ngoài giúp y, mới bước ra ngoài doanh trướng.



Rất nhanh đã đến lượt Tiêu Khởi Châu và Vệ Đường lên đài, hai người thay y phục trong doanh trướng xong, liền đi về phía Diễn Võ Trường. Vừa mới nhìn thấy Đế Vương trong doanh trướng, Hà Triêu Ân đi ra, nhấc màn lên. Một bóng dáng cao lớn từ bên trong bước ra.



Ánh mắt Tiêu Khởi Châu thoáng sững sờ, nhìn qua Vệ Đường bên cạnh. Ngược lại vẻ mặt Vệ Đường thản nhiên, đi đến hành lễ với Đế Vương cùng Tiêu Khởi Châu.



Bước chân của Tiết Chiết ngừng một lát, nói: "Đứng lên đi." Năng lực của Tiêu Khởi Châu y đã biết, lúc này Tiết Chiến nhìn Vệ Đường bên cạnh nhiều hơn.



Thấy bộ dáng hắn anh tuấn, thon dài như ngọc, cử chỉ là phong phạm của công tử quý tộc điển hình. Tiết Chiến hơi cong môi, lúc ánh mắt rơi xuống danh tự nơi khe hở ống tay áo hắn, mới sửng sốt trong chốc lát.



Vệ Đường.



... Chính là Đường này.