Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 54 : Thê tử của bạo quân

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Editor: Maria Nyoko



Tay trắng nhỏ vỗ nhè nhẹ chỗ miệng tách, Tiêu Ngư uống một ngụm, lại tiếp tục đặt chén trà sứ trong suốt như ngọc Long Tuyền trước mặt.



Chén trà là men sắc Mai Tử Thanh, men sắc xanh biếc trơn bóng, đôi tay nhỏ của Tiêu Ngư chậm rãi thưởng thức, chén trà phỉ thúy càng làm nổi bật ngón tay mềm mại như nước. Nàng vô ý thức quay đầu, nam nhân có mi dài sắc bén, trên người ẩn ẩn lộ ra khí thế Đế Vương, uy nghiêm trang trọng, người không dám nhìn thẳng...



Từ sau khi thay y phục trở về, bỗng nhiên Y trở nên trầm mặc, rất ít nói chuyện cùng nàng.



Tiêu Ngư nhẹ rủ tầm mắt xuống. Không biết thế nào lại chọc man hán này.



Y không nói lời nào, nàng chuyên tâm xem tỷ thí trên đài.



Tiêu Ngư luôn đợi tại hậu cung, mặc dù từng nghe nói một số danh tự quan viên, lại có rất ít cơ hội gặp mặt đấy. Ngày hôm nay, không đơn thuần là quan võ, một số quan văn võ nghệ xuất chúng cũng đều nhao nhao ra sân, đại triển quyền cước.



Lễ bộ Thượng thư Lưu Úy, Quang Lộc Tự Khanh Trương Luân, Thị Lang bộ Hộ Cổ Cao Nghĩa, Đại Lý Tự Thiếu Khanh Thôi Thừa Tổ... Đây đều là quan văn, nhưng công phu quyền cước cũng không kém một số quan võ. Hơn nữa nhìn người đi lên tinh thần phấn chấn, hăng hái, so với văn võ bá quan tiền triều nhát gan sợ phiền phức hoặc cao tuổi cổ hủ rõ ràng lên tinh thần nhiều.



Có một số đi theo phản quân ngay từ đầu, có một số lại vừa mới lên đảm nhiệm không lâu. Tỉ như Quang Lộc Tự Khanh Trương Luân, từng là cựu thần tiền triều, chủ quản yến hưởng (quan lo về yến tiệc), có một lần gây ra sự cố, đắc tội quyền quý trong cung, bị giáng chức quan, về sau không biết xảy ra chuyện gì, bi phẫn mà từ quan. Ước chừng là một nam tử ngông ngênh kiên cường, không biết được vì sao bây giờ lại nguyện ý gia nhập quan trường, trung thành với Tân Đế.



Tiêu Ngư đang say mê, chợt nghe được một trận hoan hô nhiệt liệt.



Nàng nhìn lại phía trên đài, nhìn nam tử trẻ tuổi trần trụi nửa người trên, râu quai nón như kích (binh khí cổ), tướng mạo uy mãnh, ngăm đen lại khỏe mạnh, trực tiếp ném Quang Lộc Tự Khanh Trương Luân xuống đài, may thị vệ canh giữ ở bốn phía kịp thời làm đệm ở phía dưới. Thấy nam tử kia đưa nắm tay chiến thắng, tươi cười sang sảng, trên cơ bắp người nổi lên, từng khối, rất là uy mãnh.



Đây là... Tiêu Ngư nhìn danh tự nam tử được khâu ở sườn tay áo.



Hoắc Đình.



Định Quốc Tướng Quân, võ tướng chính nhị phẩm.



Cũng là lúc trước cùng phụ thân nàng bình định Tây Bắc, lại tiến cử Vệ Đường trước mặt Đế Vương.



Tiêu Ngư nhìn tới, thấy Hoắc Tướng quân kia quả thật dũng mãnh phi thường, liên tục bốn vòng đã đánh bại đối thủ, mà Trương Luân Trương đại nhân, là thứ năm.


Chung quanh đánh trống hò hét, reo hò sôi trào.



Gió lớn lập tức thổi áo bào nam tử bay phất phới, ánh mắt Vệ Đường nhìn thoáng qua Đế Vương khí thế như cầu vồng (tinh thần cao cả, khí thế cực kỳ tráng thịnh, có thể vượt qua cả cầu vồng), sau đó không chút do dự xuất thủ...



Tiêu Khởi Châu đứng ở một bên quan sát. Mặc dù từ nhỏ hắn đã ưu tú, lại không sánh kịp Vệ Đường đấy, chỉ có tiễn thuật, hắn mới thắng Vệ Đường. Còn tiễn thuật Đế Vương, hắn đã lĩnh giáo ở ngự hoa viên, cũng nổi bật xuất chúng, không biết được sự phụ nào dạy, ngay cả hắn cũng không nắm chắc thắng nổi Y. Vốn lo lắng cho Vệ Đường, nhưng hiện nay thấy tư thế Vệ Đường bắn tên cùng trình độ tinh chuẩn, thấy mũi tên nhanh như chớp, bắn trúng đồng tiền và cành liễu thứ hai...



Hoàn toàn không có động tác nhắm bắn.



Tiễn thuật của Vệ Đường... ánh mắt Tiêu Khởi Châu xao động, cảm thấy chấn kinh, ẩn ẩn đoán được cái gì.



Tiêu Ngư rửa mặt trong trướng, Xuân Trà tiến đến, nói với nàng Tiết Chiến đang luận bàn tiễn thuật cùng Vệ Đường, mới vội vàng ra ngoài nhìn một cái. Đợi nàng đến, lập tức nhìn thấy hai người, trong tay đã đều cầm lấy một đoạn liễu, mà ở đất trống cắm ba cành liễu, hiện nay đã bị bắn cành hai, chỉ còn lại một nhánh cuối cùng.



Đồng tiền được quẳng lên, rất nhanh rơi xuống, sẽ rơi xuống cành liễu phía trước.



Hai người kia liếc nhau, gần như trong cùng một lúc bắn mũi tên thứ hai, cùng nhau bắn trúng đồng tiền...



Tuy nhiên, hai mũi tên cùng bắn trúng đồng tiền, cách cành liễu một chút va chạm nhau trong không trung, sức lực bằng nhau, "Ba" một chút cùng nhau rơi xuống đất.



Mà cành liễu thứ ba kia gần trong gang tấc, cũng bị gió từ mũi tên thổi kịch liệt lắc lư, cuối cùng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, khẽ nhẹ đung đưa trong gió.



Tiêu Ngư cũng nhìn ngây người.



Nàng thấy nhiều tiễn thuật lợi hại, chính là huynh trưởng của nàng Tiêu Khởi Châu, có thể thiện xạ. Vệ Đường cùng Tiêu Khởi Châu cùng nhau học tập tiễn thuật, vẫn kém Tiêu Khởi Châu đấy, cũng là tài năng hiếm thấy. Mà bây giờ... tiễn thuật của Vệ Đường, tự nhiên không thể nào luyện được trong ba năm ngắn ngủi.



Cái chính là, tiễn thuật Vệ Đường vẫn luôn rất tốt...



Tiễn thuật cũng không phải hạng nhất, tương phản —— có lẽ hắn xuất sắc nhất.



Về phần Tiết Chiến... Tiêu Ngư nhìn qua Vệ Đường, nhìn lại Đế Vương tuấn lãng oai hùng trên tuấn mã màu nâu. Vệ Đường được phụ thân nàng dốc lòng dạy, nhưng còn Y?



Y là một thôn phu hương dã, sao lại tập được tiễn thuật lợi hại như vậy?