Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 55 : Dưa bở (hai)
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
(Dưa bở: Hay còn gọi là dưa nứt, dưa hồng, là một loại dưa thuộc họ bầu bí là loài cây có thân mọc bò, ra quả)
Đế Vương tuổi trẻ tuấn mỹ cưỡi trên tuấn mã, tư thế oai hùng bề nghễ, có một loại khí thế nuốt giang sơn của nam nhi.
Thần sắc của hắn nhàn nhạt liếc Vệ Đường, mở miệng nói: “Tài bắn cung của Vệ ái khanh quả nhiên là giỏi.”
Vệ Đường xuống ngựa, hướng về phía Đế Vương quỳ hành lễ.
Mặc dù tư thái khiêm tốn, nhưng vì hắn có khí chất, nên dù quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn mang phong phạm công tử thế gia đúng mực.
Vệ Đường cúi đầu, lông mày nhíu vào, nghĩ đến một màn vừa rồi. Tài bắn cung của hắn quả thực xuất sắc, nhưng vị tân đế này, cũng không phải nam nhân nông thôn, so với hắn, mặc dù lúc này là bắn ngang tay, nhưng đây là Đế Vương… Không chỉ đơn giản là tập được ở nông thôn, cái này phải có thiên phú, chỉ sợ là xuất sắc kinh người.
Chí ít cũng trên hắn rất nhiều.
Tiết Chiến cũng không đơn giản chỉ xem hắn như công tử thế gia ở Tấn Thành, mặc dù Vệ Đường này bề ngoài nhã nhặn, nhưng lại không phải như hắn suy nghĩ lúc trước, chỉ là bạch diện thư sinh ngâm thơ làm câu đối phong hoa tuyết nguyệt, không hề suy nhược giống nam nhân bạch trảm khê.
Tiết Chiến lại nhìn hắn một chút, sau đó đem cung tên trong tay quăng sang bên cạnh, liền có thị vệ bảo vệ ở một bên duỗi hai tay kịp thời tiếp được. Tự mình tung người xuống ngựa, động tác tiêu sái mạnh mẽ, giống như một mãnh hổ tùy thời đợi chiến đấu, uy phong lẫm liệt.
Vệ Đường lui sang một bên, đưa mặt nhìn Đế Vương đi xa.
Tiêu Ngư theo ngự giá trở về Hoàng cung.
Ngồi trong xe ngựa, trong đầu nàng không có gì ngoài sự biểu hiện xuất chúng của Vệ Đường hôm nay, còn có chính là hình ảnh Đế Vương oai hùng trên lưng ngựa… Nam nhi cưỡi ngựa là tư thế hiên ngang nhất, mặc dù trong lòng Tiêu Ngư một mực gọi hắn là tên man Hán nông thôn, nhưng nàng rất rõ, chẳng qua chỉ là do nội tâm của mình bất bình, đối với việc Đế Vương tiền triều bị diệt tự nhiên luôn không tồn tại hảo cảm gì, cho nên luôn luôn bắt bẻ hắn một số điểm không tốt, dạng phảng phất này, làm nội tâm nàng mới có thể thoải mái một chút.
Nhưng bây giờ…..
Nàng cúi hơi thấp người, nhìn vạt áo Phượng Văn trên người mình. Những hành động lén lút của hắn mặc dù khiếm nhã, không thể thay đổi được một số thói quen nông thôn xấu, nhưng năng lực của hắn, cũng đủ ngồi vững ở ngôi vị hoàng đế.
Nhìn đồ bày biện trên bàn trà gỗ tử đàn ở trước mặt, có một bộ đồ uống trà gốm sứ thanh hoa có hoa văn sơn thủy. Tiêu Ngư thấy nam nhân bên cạnh không nói lời nào, liền tự tay rót một chén trà xanh, đưa tới trước mặt hắn. Không biết hắn không thích chuyện gì, mặc dù nàng không muốn cố gắng nịnh nọt hắn, nhưng không nói lời nào như vậy cũng không thỏa đáng.
Tiết Chiến thấy bàn tay nhỏ trước mặt, khẽ nghiêng đầu nhìn qua nàng, tròng mắt đen nhánh đột nhiên dừng lại.
Lúc trước lại mặt cùng nàng, tại bàn đá trong khuê phòng của nàng, thấy nhũ danh của nàng và huynh trưởng khắc cùng một chỗ. Lúc ấy nàng chỉ nói là do huynh trưởng, hắn tự nhiên nghĩ rằng đó là nhũ danh của Tiêu Khởi Châu, hắn đường đường là nam nhi, đương nhiên sẽ không bởi vì nàng và huynh trưởng tình cảm tốt đẹp mà không vui. Ngày hôm nay mới biết, đó không phải là nhũ danh của Tiêu Khởi Châu, mà là của nghĩa huynh Vệ Đường…
Nghĩa huynh nghĩa muội, thanh mai trúc mã, nghe vào tai làm người ta có chút không thoải mái.
Chẳng qua hắn là một nam tử, trong lòng lại nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này, nếu để nàng biết, chỉ sợ làm trò cười cho nàng thôi.
Chỉ là nghĩa huynh thôi. Nàng đã là nữ nhân của hắn rồi, hàng đêm hắn đều ôm nàng ngủ, cũng để nàng thấy được oai hùng dũng mãnh của hắn, một nghĩa huynh thân cận từ xưa, thì có liên quan gì tới hắn?
Mặt Tiết Chiến hơi giãn ra, tiếp nhận cái chén nhỏ, đem chén trà nàng đưa cho hắn uống một hơi là hết.
…
Tiêu Ngư nghe vậy quay đầu lại, nhìn thất bộ dáng Hà Triều Ân, hiểu được nhất định có chuyện gì khẩn cấp, nên nhân tiện nói: “Hoàng Thượng, hay ngài trước đi xử lý chính sự đi.” Ăn dưa vốn là chuyện nhỏ, lúc nào ăn cũng đều được.
Tiết Chiến khó có khi thấy nàng lộ ra bộ dáng tiểu hài tử hưng phấn như vậy, vốn cố ý ở trước mặt nàng biểu hiện, lúc này có chuyện, cũng chỉ đành rời đi xử lý trước. Hắn xoay người, bước chân lại dừng lại quay người.
Nắm chặt lấy tay của nàng, cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói: “Trẫm đi một chuyến trước, nàng ở chỗ này chờ trẫm, chờ một lúc trẫm sẽ quay lại hái dưa cho nàng.”
Vâng. Tiêu Ngư mỉm cười gật đầu, mắt tiễn hắn rời đi, sau đó ở lại ruộng dưa chờ hắn trở về.
…
Từ Phượng Tảo cung ra, đi trên hành lang dài, hai đầu lông mày của Đế Vương có chút nhu hòa. Hà Triều Ân đi bên cạnh hắn, nói: “Chuyện tình Hoàng Thượng muốn tiểu nhân tra, đều đã có kết quả rồi…”
Sau đó Tiết Chiến đi Ngự Thư phòng.
Sau khi ngồi ở Ngự Án, Hà Triều Ân đem nội dung mà mật thám tra đưa lên, Tiết Chiến nhẹ nhàng mở ra, cúi đầu nhìn.
Mật thám quỳ trên mặt đất, đem nội dung tra được từng việc nói ra: “Cha đẻ Vệ Đường chính là Vệ Sùng Viễn thủ hạ cũ của Hộ quốc công Tiêu Hoài, khi sáu tuổi thì song thân đã qua đời, được Tiêu Hoài mang về Hộ Quốc công phủ, tự mình dạy bảo… Năm ấy 17 tuổi, bởi vì chuyện tình của Tiêu Ngũ cô nương Tiêu Ngọc mà rời đi Tiêu gia, một mình lưu lạc.
Thiếu niên lang đẹp trai, là mối tình đầu của nữ hài tử nhớ mãi, ai ngờ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Đều là một số chuyện vụn vặt. Tiết Chiến hững hờ nghe, tay phải nhẹ nhàng lật trang giấy trước mặt, nhìn đến một chuyện bên trong đó mới ngừng lại, không lật xem nữa. Dơ tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng một hàng: “Sở trưởng thổi Huân, khắc gỗ.
“Còn có…”
Mật thám chưa tiếp tục, lời nói có chút do dự.
Tiết Chiến ngẩng đầu nhìn lại, lông mày sắc bén nói: “Nói tiếp.”
Đế Vương uy nghiêm, mỗi câu mỗi chữ đều có khí phách.
Liền nghe được mật thám kia nói: “Sau khi thánh chỉ lập hậu được đưa đến Hộ quốc công phủ, Tiêu Hoài từng đưa Lục cô nương ra Tấn Thành, trải qua tìm hiểu, là muốn đưa đến Phạm Dương. Lúc ấy… Vệ Đường đang ở Phạm Dương.”
…
Ngoài cửa sổ phía nam Ngự Thư phòng có trồng một chậu thủy tiên, hoa sen bây giờ mới nở, từng trận hương bị gió thổi, bay vào bên trong, làm cho người ta rất thư thái.
Mật thám đã rời đi, trong ngự thư phòng rất yên tĩnh. Mặt Tiết Chiến không chút thay đổi, tay mang theo vết chai gõ gõ trên trang giấy, về sau mới nghĩ đến chuyện gì, nói: “Còn có một việc…”
Hà Triều Ân nghe vậy lấm lét, nhẹ nhàng quan sát mặt Đế Vương một chút, rồi rũ mắt mở miệng, thấp giọng nói: “Ngự y nói, viên thuốc kia có chứa một lượng lớn xạ hương…”
“Chính là, dùng để cho nữ tử tránh thai.”