Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 59 : Thật tình

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Dưới mái hiên làm bằng đấu củng* của Ngự Thư Phòng, đặt một tấm bình phong ba giao sáu bát lăng hoa**. Xuân Hiểu chờ ở dưới hiên, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn Hà Triêu Ân đứng cách mình không xa. Mặt như ngọc, hào hoa phong nhã, mặc dù hình dạng không anh tuấn khí khái nam tử như Đế Vương, nhưng nhìn lại phá lệ an bình.



(*đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.



**ba giao sáu bát lăng hoa: mô hình xây dựng cửa ra vào và cửa sổ trang trí cung điện nhà Thanh. Sẽ có hình minh họa)



Xuân Hiểu chồng tay lên nhau đứng thẳng, cung trang xanh nhạt thanh tú linh lung, đợi nhìn thấy nương nương nhà mình đi từ bên trong ra, mới chậm rãi nghênh đón, cúi đầu xuống nói: "Nương nương..."



Tiêu Ngư nói: "Đi thôi."



Hà Triêu Ân xoay người đứng ở một bên, cung tiễn phượng giá của Hoàng hậu nương nương.



Trở về Phượng Tảo cung, Nguyên ma ma mới tiến lên phía trước nói: "Nương nương?"



Biết Nguyên ma ma muốn hỏi điều gì, Tiêu Ngư nói rõ: "Hôm đó Hoàng Thượng không rảnh, sợ là ta phải trở về một mình."



Ánh mắt của Nguyên ma ma tối sầm lại, biết đây là Hoàng Thượng chưa hết giận, cau mày lẩm bẩm nói: "Đây cũng quá không cho nương nương mặt mũi rồi..." Thọ yến của nhạc phụ, lại để thê tử một thân một mình về nhà ngoại, không biết trong lòng những người kia sẽ nói gì nữa đây.



Phu thê cãi nhau là chuyện của chính mình, đóng cửa lại giải quyết với nhau là được, nào có chuyện nháo ra đến bên ngoài.



Nam tử ngang ngược kia vốn cũng không tuân theo quy củ, lúc vừa bắt đầu Tiêu Ngư đã lĩnh giáo được rồi, hơn nữa y là Đế Vương, không ai có thể miễn cưỡng y làm bất cứ chuyện gì. Lại nói bộ dạng tức giận của y đêm đó, nếu chỉ đơn giản như vậy đã đồng ý thì trong lòng nàng chỉ sợ còn có chút thấp thỏm. Hiện tại y dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng, ngược lại là hợp tình lý.



Chỉ là, mặc dù hợp lý, nhưng Tiêu Ngư vẫn chưa tiếp nhận được. Mặc dù nàng kiềm chế, nhẫn nại, nhưng cũng có phát cáu, nếu không có kiêng kị thân phận của y, nàng sẽ chiều theo y như vậy ư?



Hơn nữa... Cho dù nàng không tránh thai, hay thật sự sinh hài tử cho y, nàng và y có thể thật sự giống đôi phu thê bình thường sống với nhau đến già ư?



Tiêu Ngư không nghĩ tới y nữa. Đi tới trước kệ sách, chọn vài cuốn sách để Xuân Hiểu đưa cho Hà Triêu Ân.



Là có liên quan đến Man văn đấy, đều là vật quý của nàng. Lúc nàng bắt đầu học Man văn, phụ thân nàng giúp nàng vơ vét rất nhiều thư tịch hữu dụng. Lúc này Hà Triêu Ân giúp nàng, đương nhiên nàng phải có qua có lại. (Man văn: sách nói về dân tộc Man, dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa)



Xuân Hiểu nhận lấy, lập tức đi ra ngoài đưa toàn bộ sách cho Hà Triêu Ân.



...



Rất nhanh đã đến mùng Hai tháng Sáu. Đế Vương ở Dưỡng Tâm điện xử lý chính vụ. Binh Bộ hữu thị lang Lương Thượng ở biệt viện riêng đóng quân khí, dẫn tới Đế Vương giận tím mặt, giao cho Hình Bộ tra rõ việc này. Đợi mấy vị đại nhân lui ra, Tiết Chiến im lặng một lát, mới hỏi một câu: "Hiện tại giờ gì?"




Hôm nay các nữ quyến đến đây chúc thọ đều ở chỗ này nghe hí, trên đài hát hẳn là ngũ nữ mừng thọ. Tiêu Ngư ngồi ở vị trí trung tâm, nghe trong chốc lát có chút ngán, mới rời tiệc ra ngoài.



Bên ngoài Hí lâu cách đó không xa chính là Điếu Ngư Đài.



Tiêu Ngư đi tới, đúng lúc bắt gặp một bóng người cũng đi về phía bên này.



Là Vệ Đường. Hôm nay hắn mặc vào y phục màu lam nhạt hoa văn trúc thẳng đứng, tuấn nhã nhẹ nhàng, thấy nàng, cũng quy củ hành lễ.



Thân phận khác biệt, tất nhiên Tiêu Ngư nhận lệ của y. Sau đó nhìn nước xanh trước mặt, nói: "Khi còn bé, huynh và huynh trưởng thích tới chỗ này câu cá nhất..." Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện thú vị gì đó, Tiêu Ngư cười, "Thật ra huynh câu cá lợi hại hơn huynh ấy rất nhiều, thế nhưng mỗi lần đến cuối cùng, luôn là số lượng không sai biệt lắm."



Đương nhiên Vệ Đường nhớ kỹ. Hắn lẳng lặng đứng thẳng, ghé mắt nhẹ nhàng nhìn gương mặt nữ tử bên cạnh, thấy nàng cũng không nhìn mình.



Hắn và Tiêu Khởi Châu câu cá, nàng phụ trách trông cá, thừa dịp lúc bọn họ không chú ý, liền lặng lẽ vớt mấy con cá trong thùng của hắn bỏ vào trong thùng của huynh trưởng nàng.



Tiêu Ngư cũng biết chút thủ đoạn nhỏ của nàng không gạt được con mắt của hắn, chẳng qua không nói toạt ra mà thôi. Liền nói: "Đại ca ta luôn tranh cường háo thắng, khi đó ta liền muốn, nếu như hai người đều như thế, thì sẽ không có thắng thua rồi."



Nàng không hy vọng huynh trưởng nàng thua, cũng không hy vọng Vệ Đường thua.



Dừng một chút, Tiêu Ngư cảm thấy mình không nên nói những điều này với Vệ Đường. Thế nhưng không biết vì cái gì, nhìn thấy Vệ Đường, nàng luôn cảm thấy mình còn nhỏ, còn là đích nữ của Tiêu gia lúc trước... Đứng chung một chỗ với hắn, vô cùng thoải mái, không cần nơm nớp lo sợ, quy củ.



Rất nhanh nàng thu hồi nụ cười, chậm rãi nhìn hắn nói: "Dường như Hoàng Thượng có chút hiểu lầm quan hệ giữa ta và huynh, ngày sau huynh thấy y, nhớ cẩn thận một chút."



Hôm đó, tuy Tiết Chiến nói muốn tứ hôn cho Vệ Đường và Tiêu Ngọc Chi, nhưng đến cuối cùng vẫn không hạ chỉ. Xưa nay Đế Vương hỉ nộ vô thường, nàng không dám hứa chắc, y sẽ làm gì với Vệ Đường?



Vệ Đường nhìn nàng, muốn mở miệng hỏi nàng, y tốt với nàng chứ? Nhưng đến cuối cùng vẫn không hỏi, gật đầu nói: "Ừm, ta sẽ chú ý."



Nước xanh cá bơi, lá sen xanh biếc. Vệ Đường ngọc thụ lâm phong, áo bào tung bay, đứng trong chốc lát, mới mở miệng, âm sắc trong rõ ràng chầm chậm nói ra: "Niên Niên, không phải lúc trước muội vẫn muốn biết, hạt sương của Linh Châu, sơn thủy của Thanh Châu, mặt trời lặn ở tái ngoại, có hình dáng thế nào sao?"



"Lần này đi ra ngoài, ta đều giúp muội xem rồi...



Tiêu Ngư giương mắt nhìn hắn, thấy màu sắc con mắt ôn hòa của hắn, bên trong rõ ràng phản chiếu mặt của nàng, chậm rãi nói ra.



"... Bọn chúng rất đẹp."