Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 60 : Ngoài ý muốn
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Mấy người nữ quyến đều ngồi xem kịch ở hí lâu. Tính tình Tiêu Ngọc Chi hoạt bát, từ trước đến nay đều không thích xem kịch, lúc này thấy mẫu thân Liễu thị còn xụ mặt, nói: "Được rồi mà, nữ nhi đã biết sai rồi, lần sau chắc chắn không nói như vậy nữa." Nàng cũng chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi, không có ác ý gì.
Liễu thị nhàn nhạt nhìn Tiêu Ngọc Chi. Bà đã quá quen với nữ nhi của mình, bởi vì từ nhỏ Tiêu Ngư đã là viên ngọc quý được nâng niu của phủ Hộ Quốc Công, bà sợ tâm lý nữ nhi sẽ cảm thấy bất công, tự nhiên cưng chiều nàng hơn chút. Không ngờ bà cưng chiều một chút, lại khiến tính tình nàng trở nên như vậy.
Bà nói: "Con đó, sau này nói chuyện nhớ suy nghĩ kỹ càng trước đã, đừng nghĩ gì liền nói ra như vậy."
Tiêu Ngọc Chi gật đầu liên tục: "Được mà, nữ nhi biết rõ."
Mặc dù rất khó để sửa lại, nhưng bình thường bà có thể đốc thúc liền đốc thúc, có thể thay đổi chút nào thì thay đổi. Thấy nàng đã biết lỗi rồi, Liễu thị cũng không nói thêm nữa, chỉ hỏi: "Nhóm Hoàng Hậu nương nương đều ở hí lâu, có muốn đi qua đó xem kịch với mẫu thân không?"
Nàng mới không thèm đi, quá nhàm chán. Tiêu Ngọc Chi lắc đầu: "Mẫu thân người đi đi, con trở về thêu thùa đã."
Một ngày nào nhiệt thế này, làm sao nàng có thể ngồi yên ổn kiên định mà thêu thùa chứ? Liễu thị cũng không vạch trần nàng, dù sao đi xem kịch nàng cũng sẽ không ngồi yên, thuận thế nói: "Hôm nay trong phủ nhiều người, con đừng để gặp rắc rối, tránh cho kẻ khác chế giễu."
Nàng cũng đã 17 rồi. Tiêu Ngọc Chi cảm thấy mẫu thân thật dong dài, gật đầu qua loa, lại đẩy đẩy vai Liễu thị, niềm nở nói: "Mẫu thân người cứ yên tâm xem kịch đi."
Chờ Liễu thị đi rồi, Tiêu Ngọc Chi nâng váy lén lẻn ra ngoài, nha hoàn bên người vội nối gót theo sát nàng.
Vốn là muốn đi ngắm hoa, nhưng đến khi Tiêu Ngọc Chi đi trên hành lang, lại có một nha hoàn mặc áo ngoài màu xanh lá, cúi đầu cầm một phong thư nhét vào trong tay nàng, sau đó vội vã rời đi. Tiêu Ngọc Chi nhìn bóng lưng nha hoàn kia, cảm thấy quái lạ, sau đó chậm rãi mở phong thư ra, lúc nhìn đến nội dung trên thư, mới đột nhiên kinh ngạc...
Vệ Đường.
Hắn tìm nàng làm gì?
Tiêu Ngọc Chi nhíu mày, tức giận vo tờ giấy thành một cục, gương mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận: "Muốn gặp thì gặp sao, coi Tiêu Ngọc Chi ta là ai chứ?"
Vì thế cũng không còn tâm trạng ngắm hoa, vội vàng trở về chỗ ở. Ngồi trong phòng trong giây lát, Tiêu Ngọc Chi lại lấy tờ giấy dúm dó đã bị vo thành viên từ trong ống tay áo ra. Mở ra một lần nữa, từ từ vuốt thẳng...
Sau đó mới đứng dậy, chạy tới tủ y phục màu vàng bằng gỗ lê khắc hình hoa hải đường, mở ra, không ngừng lục lọi xiêm y bên trong, lẩm bẩm nói: "Chiếc váy hoa xếp ly của ta đâu? Ở đâu vậy chứ?"
Nha hoàn thấy nàng lật qua lật lại lung tung, bước lên phía trước nói: "Nô tỳ tìm giúp người."
Tiêu Ngọc Chi lại không để ý đến nàng ta, đảo lộn một hồi, rốt cục cũng tìm ra chiếc váy hoa kia, sau đó đưa chiếc váy lại gần người... Nữ nhi mới mười bảy, đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất, làn da Tiêu Ngọc Chi trắng nõn, đôi mắt linh động, dung mạo có thừa, ngày ngày dày công ăn mặc trang điểm, lại càng xinh đẹp rực rỡ.
....
Vốn dĩ Tiêu Ngư đang ở trong phòng ngủ của Tiêu Ngọc Chi, cố gắng tìm biện pháp giải quyết việc này, lại nghe nha hoàn đến bẩm báo, nói là Hoàng Thượng tới.
Còn gặp chuyện trên đường đến Tiêu gia, cánh tay bị thương.
Tiêu Ngư vừa nghe xong, lập tức đi đến tiền viện.
Lúc đi đến, nhìn thấy Tiết Chiến đang bước tới. Y mặc long bào màu đen, bước chân mạnh mẽ, dường như trên cánh tay trái bị thương, bây giờ đang cố gắng nắm chặt. Tiêu Ngư và y bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn người.
Vẫn là Tiêu Ngư nhanh chóng phản ứng, đi đến bên cạnh y nói: "Trước tiên đi đến chỗ thần thiếp đã."
Vẻ mặt Tiết Chiến thản nhiên, không nói chuyện, nhưng vẫn đi cùng Tiêu Ngư đến Lâm Khê viện.
Tiêu Ngư cũng nghi hoặc.
Ngày đó rõ ràng y nói không rảnh, sao bây giờ lại đến rồi? Có điều y có thể đến đây, Tiêu Ngư quả thật rất hoan nghênh, dù trong lòng y buồn bực, nhưng ít nhất cũng cho Tiêu gia vài phần mặt mũi.
Lúc này thấy y bị thương, cũng không muốn nghĩ đến những chuyện khác của y. Ngồi xuống cạnh y, cúi đầu nhìn miệng vết thương trên cánh tay y, vì long bào có màu sẫm, nên rất khó thấy, nhưng từng giọt từng giọt máu, đang liên tục chảy xuống từ lòng bàn tay y.
Nhìn thấy máu đỏ thẫm, Tiêu Ngư cảm thấy chóng mặt, bỗng nhớ tới bộ dáng cô mẫu nàng lúc chết, sắc mặt trắng bệch.
Hít sâu một hơi mới có thể bình tĩnh một chút, khẽ nói với y: "Đại phu vẫn chưa tới, bây giờ có lẽ nên cắt bỏ chút vải trên cánh tay này trước, để lát nữa xử lý vết thương thuận tiện hơn."
Sau đó phân phó Xuân Trà đi lấy kéo.
Nàng cẩn thận nâng cánh tay tráng kiện của y lên, muốn xử lý giúp y trước một chút, lại thấy vẻ mặt y nhàn nhạt, không nói gì thu cánh tay về.
Hai tay Tiêu Ngư trống trơn, động tác tay có phần gượng gạo.
Nàng sửng sốt một lúc, cũng lười nhìn vẻ mặt của y, yên lặng đứng dậy, nói với Hà Triều Ân bên cạnh: "Bản cung chân tay vụng về, vẫn là Hà công công ngươi tới đi."