Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 61 : Tình nguyện

Ngày đăng: 23:15 21/04/20


Editor: Maria Nyoko



Đế Vương gặp chuyện, cũng may chỉ bị thương cánh tay, Tiêu Ngư thấy Y sinh long hoạt hổ, nhìn bộ dáng như không muốn gặp nàng, liền tìm cớ lui ra ngoài, để cho Y thanh tĩnh.



Tiêu Ngư vừa đến gian ngoài, Xuân Hiểu nói với nàng về Quách An Khang: "... Lúc này Ngũ cô nương rơi xuống nước, là Quách Thượng Thư xuất thủ cứu giúp đấy, hiện nay Quách đại nhân cầu hôn Ngũ cô nương với Tam gia."



Cô nương gia trọng yếu nhất là khuê dự, mà hai người lại ở Cổ Hoa hiên, địa phương vắng lặng như thế, sợ là có lý do không nói rõ được.



Chỉ là Quách An Khang muốn cưới Tiêu Ngọc Chi...



Tiêu Ngư tự hỏi đối Quách An Khang cũng không có bất mãn gì, chẳng qua hắn đã là đại quan Nhị phẩm, lúc trước giúp Tiết Chiến giành chính quyền, là một mãnh tướng võ nghệ bất phàm, bây giờ bỏ võ theo văn, làm cũng rất khá. Là một người văn võ song toàn, nhìn qua cũng tuấn tú lịch sự đấy.



Chỉ là mẫu thân hắn Trương Thị kia cùng muội muội Quách Tố Nghi, đều không phải đèn đã cạn dầu. Một bên ép buộc ngươi, một bên vụng trộm làm chút tiểu thủ đoạn, Tiêu Ngọc Chi là sẽ chỉ là hổ giấy gào to rống lớn, thật sự đụng chuyện gì, chưa hẳn có thể giải quyết. Nếu gả cho Quách An Khang, trôi qua tại Quách gia như thế nào, phải xem Quách An Khang cho địa vị gì tại Quách gia. Nếu vẫn lấy mẫu thân làm đầu hiếu tử, thời gian này Tiêu Ngọc Chi sợ chắc là sẽ không thái bình.



Xuân Hiểu liền nói: "Việc này tuy Tam gia nói còn đang suy nghĩ, nhưng nô tỳ coi là, ước chừng là tám, chín phần. Nương nương người xem, việc này ngài muốn xen vào quản sao?"



Nếu là tam phòng mở miệng, nàng nhất định muốn xen vào đấy. Nhưng hiện nay Tam thúc nàng còn đang suy nghĩ, nàng không thể trực tiếp nhúng tay vào tam phòng.



...



"... nam nhân có lão bà chạy trốn, còn muốn cưới con?"



Nghe Quách An Khang hướng phụ thân cầu hôn mình, Tiêu Ngọc Chi vội vàng muốn từ trên giường xuống. Vẫn là Liễu thị ấn nàng xuống, nói ra: "Việc này phụ thân con tự có tính toán, con chớ có hồ nháo."



"Mẫu thân."



Tiêu Ngọc Chi nói: "Đây là chung thân đại sự của nữ nhi, làm sao lại gọi hồ nháo. Ngài sẽ không muốn gả ta cho họ Quách kia chứ? Người Quách gia ngài còn không biết, chanh chua bụng dạ hẹp hòi, nếu nữ nhi đến nhà bọn họ, còn không hành hạ đến chết?"



Sau cung yến, có thể nói Tiêu Ngọc Chi đối với người Quách gia là căm ghét cùng cực, tuy nói hiện tại mặt ngoài nhìn qua là hòa hòa khí khí, nhưng nàng không rõ ràng lắm, nàng không thích người Quách gia, lão thái bà cùng thôn cô Quách gia đến từ nông thôn cũng không thích nàng.



Nghĩ tới đây, Tiêu Ngọc Chi liền cau mày vội vàng nói: "Ta Tiêu Ngọc Chi chính là gả heo gả chó, cũng không cần gả cho họ Quách kia."



Làm sao có thể nói như thế được?



Quách lão phu nhân Trương Thị thật có chút cay nghiệt, nhưng Quách cô nương cũng xem như nhu thuận hiểu chuyện. Liễu thị cảm thấy tuy có lo lắng, nhưng trong lòng đã bắt đầu dao động, nhà ai không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu? Chỉ cần nàng an bài mấy nô tỳ hồi môn đắc lực bên cạnh chỉ điểm, cũng chưa chắc không làm gì được lão phụ tới từ nông thôn kia? Quan trọng nhất là...



Liễu thị nhìn về phía Tiêu Ngọc Chi, nói ra: " Lúc trước con vẫn muốn gả cho nam tử quyền cao chức trọng, văn võ song toàn, lại phong độ nhẹ nhàng sao? Con nhìn, Quách đại nhân đều có cả ba. Địa vị Quách đại nhân trước mặt hoàng thượng ngươi còn không rõ, con có Hoàng Hậu là Lục muội muội, đều muốn kiêng kị ba phần đấy."



Tiêu Ngọc Chi trầm mặc một lát nghĩ nghĩ, bộ dáng Quách An Khang... Nhìn thật cũng có dáng người, nhưng vừa nghĩ tới hắn vì muội muội che giấu tâm tư xấu xa, lại uy hiếp nàng một tiểu cô nương! Tiêu Ngọc Chi càng nghĩ càng thấy Quách An Khang cũng không phải là người mặt ngoài nhìn đơn giản như vậy... Không chừng nơi này đều là đen đây này!



Dù sao mẫu thân như Trương Thị, có thể nuôi nhi tử ra dạng gì?



An tâm một chút, Liễu thị mới nhớ tới một việc, mày liễu nhíu lên cong cong nhẹ giọng hỏi: "Bất quá... Hôm nay đang êm đẹp, sao lại chạy đến Cổ Hoa hiên?"



Cái này... sắc mặt Tiêu Ngọc Chi lập tức thay đổi, sau đó lẩm bẩm một câu: "Con đây không phải ngại đằng trước quá ồn sao? Muốn đi Cổ Hoa hiên hái hạt sen ăn."



Liễu thị nhìn lấy mặt mày của nàng: "Thật sự?"



Tiêu Ngọc Chi vội nói: "Đương nhiên là thật sự? Không phải mẫu thân cho là con là đi chỗ đó làm cái gì? Cùng họ Quách kia gặp riêng tư sao?"



Dĩ nhiên không phải.



Biết con gái không ai bằng mẹ, Liễu thị luôn cảm thấy nữ nhi có chuyện gì gạt nàng, nhưng cũng không muốn kéo thêm rắc rối khác. Cố gắng tin thật như nàng nói, đi hái hạt sen. Bằng không với tính tình của nàng, ăn phải còn che giấu, khẳng định thêm mắm thêm muối oán trách nàng.


"Để cho nàng đi vào."



Hà Triêu Ân xoay người đáp ứng, đi đến bên ngoài, đón Tiêu Ngư vào.



Bên ngoài mưa to, trong ngự thư phòng lại là im lặng. Cửa sổ đã đóng, bên ngoài gió mạnh mưa nặng hạt, bóng cây cối kịch liệt lắc lư. Tiêu Ngư chậm rãi đi đến.



Trên người là một váy Phù Dung dài rộng đơn giản, váy dài tơ bạc tô gấm Vạn Phúc, trên lưng buộc hoa ngũ thải tia kết dài như dải lụa, theo nàng tiêu sái nhẹ nhàng đong đưa.



Khác biệt với đoan trang xinh đẹp ngày thường, lúc này giày thêu nàng ướt, váy cùng bả vai cũng đều ướt không ít. Một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh xảo cũng có hơi ẩm ướt, có mấy sợi tóc ẩm ướt dán trên hai gò má tuyết trắng. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ngọc diện nhạt phấn, con mắt trong suốt, đẹp đến mức kinh tâm động phách.



Cho dù dung nhan hơi có thiếu sót, Tiêu Ngư vẫn đoan trang hành lễ với Đế Vương, sau đó mới chậm rãi đứng thẳng người, nhìn sang Đế Vương phía sau ngự án.



Nhìn Y vốn đang lấy sổ gấp, hiện nay cũng ngẩng đầu nhìn nàng.



Đối đầu ánh mắt của Y, trên mặt Tiêu Ngư nóng bỏng, bỗng nhiên có loại cảm giác khó mà mở miệng.



Thế nhưng là...



Trong tay áo nắm nắm, Tiêu Ngư nghĩ nghĩ, mới nhẹ nhàng rủ mắt xuống, rốt cục mở miệng nói: " Hôm nay Thần thiếp đến, là bởi vì sự tình huynh trưởng thần thiếp. Mặc dù huynh trưởng Thần thiếp cùng Lương Thượng lui tới, lại tuyệt đối không biết nhà Lương Thựng tồn binh khí, mong rằng Hoàng Thượng có thể minh xét, chớ có oan uổng trung thần."



Tiêu Ngư nói xong, thật lâu không thấy hắn mở miệng. Nàng nhìn sang, nhìn ánh mắt hắn vừa mới tuy lạnh nhạt, cũng không giống như giờ phút này, ánh mắt băng lãnh đáng sợ, giống như nàng nói đại nghịch bất đạo.



Nàng nhất thời nín thở.



Thật lâu mới nghe Y mở miệng nói: "Hôm nay nàng tới... Chính là muốn nói những chuyện này?"



Tiêu Ngư sững sờ, nhìn Y, há to miệng: "Thần thiếp..."



Lồng ngực Tiết Chiến chập trùng lên xuống, bỗng nhiên đứng lên nói: "Nàng cho rằng, trẫm giận nàng, sẽ phát tiết oán khí trên người huynh trưởng nàng. Nàng cho rằng... Trẫm là loại người bụng dạ hẹp hòi, không phân công và tư sao? Trẫm nói cho nàng, nếu Tiêu Khởi Châu thanh bạch, trẫm sẽ không oan uổng hắn, cũng sẽ không bởi vì những nguyên do khác tìm hắn gây phiền phức."



Y dừng một chút, mới bỗng nhiên rất nhẹ nói một câu: "... Nếu không có đại ca nàng, có phải cả một đời nàng đều không có ý định tìm đến trẫm hay không?"



Tiêu Ngư như cây gỗ đứng tại chỗ.



Nhìn ánh mắt Y màu đỏ tươi, giống như lại trở về ngày đó. Y nổi giận mất khống chế, giống con dã thú.



Tiết chiến thấy nàng không nói lời nào, tự nhiên rõ ràng địa vị người Tiêu gia trong lòng nàng. Hắn không hỏi thêm nữa.



Nhìn nàng không biết làm sao đứng ở nơi đó, lại tự dưng dâng lên một cơn lửa giận: "Làm sao? Trẫm đều cam đoan với nàng rồi, nàng còn muốn thế nào? Có phải muốn trẫm lập tức hạ chỉ trả Tiêu Khởi Châu về, nàng mới hài lòng hay không?"



Nàng muốn thế nào?



Nàng muốn nói nhiều lời lắm.



Mặc dù nam nhân ở trước mắt đáng sợ, nhưng lúc này, Tiêu Ngư cũng không cảm thấy sợ hãi. Nàng mở miệng nói: "Thần thiếp còn muốn cùng Hoàng Thượng nói một ít lời..."



Cũng không để ý tới Y có muốn nghe hay không, nói thẳng: "Lúc trước thánh chỉ lập Hậu đưa đến Tiêu gia, phụ thân muốn thần thiếp đến Phạm Dương, đích thật là kiêng kị uy nghiêm Hoàng Thượng, sợ thần thiếp trong cung chịu ủy khuất. Nói thật, thần thiếp cũng chỉ là một nữ lưu yếu đuối. Nữ tử khuê các thôi, chưa thấy việc đời, cảm thấy có chút sợ sợ Hoàng Thượng. Nhưng khi xe ngựa ra khỏi cửa thành cách đó không xa, thần thiếp đã hối hận, về sau là thần thiếp chủ động trở về, đồng thời cam tâm tình nguyện gả cho Hoàng Thượng..."



"Về phần thuốc tránh thai, lúc trước Hoàng Thượng cùng thần thiếp vốn không quen biết, vì sao cưới thần thiếp, lòng dạ ta và người đều biết rõ. Hiện nay mặc dù Tiêu gia trung thành tuyệt đối đối với Hoàng Thượng, nhưng đến lúc đó đế vị vững chắc, trong mắt còn có thể cho phép Tiêu gia sao? dù sao Tiêu gia quan hệ không ít cùng tiền triều, dù cho thần thiếp có mối liên hệ, dựng quan hệ cùng hoàng gia, nhưng cũng là nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng. Cho dù giờ phút này Hoàng Thượng tin Tiêu gia, nhưng ngày sau ai cũng không thể cam đoan... Bởi vì lấy quan hệ cùng tiền triều, phàm là hoàng thượng có một tia nghi kỵ, đến cuối cùng khó đảm bảo không hi sinh Tiêu gia..."



"... mặc dù Thần thiếp là thê tử của ngài, nhưng cũng là nữ nhi Tiêu gia, trong lòng tự nhiên có lo lắng. Đến lúc đó nếu Tiêu gia xảy ra chuyện, đứa bé kia làm sao bây giờ?"



Tiêu Ngư ngẩng đầu, đối đầu ánh mắt của hắn, từ từ nói: "Thần thiếp không phải là không muốn sinh con, chính là không dám sinh...